Thế sự đổi thay, thương hải tang điền.
Khắp chốn chín châu, bốn mùa luân chuyển, bá tánh an cư lạc nghiệp. Yêu tộc, Quỷ tộc thường xuyên hòa mình vào nhân gian để vui chơi. Tiên giới, Ma giới vốn dĩ bất hòa, động một chút là chinh chiến. Thần tộc ngày càng cường thịnh, Cửu Trùng Thiên lại tái hiện giữa nhân gian.
Chỉ có ngọn đồi nhỏ này, tựa hồ như bị cả thế gian quên lãng.
Bị năm tháng cuốn trôi vào dòng chảy thời gian, vùi sâu dưới lớp bụi mờ của ký ức.
Tuyết ở đây chưa từng tan, cây cối khô cằn chẳng nảy chồi. Ngôi nhà tranh từng được sửa chữa giờ đây lại đổ nát, những viên gạch đất xếp lộn xộn giữa nền đất phủ tuyết. Những chiếc đèn thỏ, giờ đây bạc màu, nằm lặng lẽ nửa chìm nửa nổi giữa lớp gạch và tuyết trắng.
Khắp nơi là sức sống tràn trề, chỉ riêng nơi này, dường như chưa từng được sống. Lạnh lẽo, hoang tàn, giá buốt tận xương.
Ngày trước, Tiểu Bạch Long cũng từng ở đây, chính tại nơi hắn tan biến, thu mình thành một vòng nhỏ, cuộn tròn trên nền tuyết lạnh. Ta đã từng nói với nó, rằng ta có thể sắp xếp cho nó luân hồi chuyển kiếp.
Ta giờ đây đã là Tân Thần Chủ, ta có thể tái tạo lại bất kỳ linh hồn nào, dù là người hay thú.
Nhưng chỉ riêng hắn—người đã sử dụng cấm thuật, từ lâu đã không còn cơ hội xuất hiện trở lại.
Tiểu Bạch Long từ chối. Nó không muốn rời đi.
Nó chỉ muốn ở lại bên cạnh chủ nhân của mình.
Chấp niệm của nó vô cùng thuần khiết, thuần khiết đến mức khiến người ta đau lòng. Nó nói, chủ nhân của nó ngày xưa luôn mặc áo trắng, tinh khôi tựa tuyết đầu mùa, nhưng từ sau khi mất nước, hắn chẳng bao giờ khoác lên mình bạch y nữa.
Chấp niệm của nó, chỉ đơn giản là được thấy một lần nữa thấy chủ nhân mặc bạch y.
Từ mảnh ký ức vụn vặt của nó, ta nhìn thấy được thiếu niên khi xưa của Cơ Huyền Sách.
Đó là những năm tháng trước khi gia tộc bị diệt vong và hắn trở thành kẻ lưu lạc.
Hồng Trần Vô Định
Thiếu niên ấy, khoác trên mình bộ trường bào trắng như tuyết, dung nhan tinh tế không tì vết, đôi mắt phượng trong sáng mà sâu thẳm. Trên đại điện rộng lớn sáng ngời, hắn mỉm cười nhẹ nhàng khi được Thái Phó chỉ tên tra xét, trả lời từng câu hỏi rành mạch, tự nhiên. Cả đại điện đều vỗ tay tán thưởng.
Nếu như sau đó không có những biến cố, hắn lẽ ra đã trưởng thành thành một công tử tuấn mỹ, phong nhã trong bộ bạch y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nui-than/chuong-22-hoan.html.]
Có lẽ, hắn sẽ bước qua những con phố, thu hút ánh nhìn của biết bao cô nương. Nhưng lại hơi nhíu mày, lạnh nhạt né tránh bọn họ, bởi bản tính sạch sẽ của mình. Hắn sẽ là người mà cả kinh thành đều xem là thần tiên hạ thế, là đóa hoa cao ngạo.
Nhưng, không có nếu như.
Sau khi mất nước, diệt quốc, hắn không bao giờ mặc lại bạch y nữa.
Vì bạch y nhuốm m.á.u quá dễ dàng bị phát hiện.
Đến cuối cùng, một lần cuối cùng, hắn trở lại dáng vẻ bạch y, nhẹ nhàng tan biến trong nền tuyết trắng.
Tiểu Bạch Long đã hoàn thành chấp niệm của mình. Nó vừa buồn, vừa mãn nguyện, cuộn mình trong tuyết và dần dần tan biến.
Nó lẽ ra đã có thể là một thần long oai phong lẫm liệt, bay lượn trên trời cao. Nhưng cuối cùng, nó lại c.h.ế.t yểu trong trứng, chưa kịp hóa thành hình dạng oai phong lẫm liệt.
Ngọn đồi nhỏ lặng như tờ.
Gió nhẹ thổi qua, làm chiếc đèn thỏ bạc màu phát ra âm thanh xào xạc yếu ớt.
Ta cúi người, bới chiếc đèn ra khỏi tuyết, lòng đau như d.a.o cắt.
Ta nhớ lại, rất lâu về trước, đã từng có một người, vượt núi băng sông, trải qua trăm ngàn hiểm nguy, nâng trên tay chiếc chén thủy tinh mong manh và một đóa hoa nhỏ, đứng trước mặt ta.
Hắn nói với ta rằng:
“Tình yêu, chính là hạnh phúc, là hy vọng, là dũng khí, là sức mạnh vượt qua mọi chông gai.”
Hắn nói, ta phải học cách yêu bản thân mình.
Cuối cùng, hắn nói:
“Phục Khanh, chúng ta đã đến dưới chân Thương Sơn rồi.”
Hoàn