Ta cắn răng, rạch nát lòng bàn tay mình, dùng m.á.u nuôi hắn trở lại. Máu của ta – m.á.u của thần nữ – có thể kéo hắn từ quỷ môn quan về. Trong tình trạng kiệt sức, ta kéo lê thân thể rách nát của mình, dìu hắn từng chút một vào một ngôi miếu đổ nát để tránh gió tuyết.
Ta ra ngoài tìm cành củi khô để nhóm lửa, nhưng khi trở về, từ xa ta đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa lộng lẫy dừng trước ngôi miếu. Cơ Huyền Sách tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là Mạnh Thanh Thanh.
7
Mạnh Thanh Thanh nói dối rằng chính nàng đã cứu mạng hắn.
Thật nực cười. Ngoài ta ra, còn ai có thể cứu sống một người bị đ.â.m thủng tim, sắp chết? Từng giọt m.á.u ta cho hắn, quý giá biết bao.
Ta là thần nữ thực sự. Máu của ta có thể cải tử hoàn sinh.
Đây là bí mật mà chỉ Cơ Huyền Sách biết, bởi chính hắn là người đã phát hiện ra điều đó.
Lời nói dối của Mạnh Thanh Thanh quá vụng về, đầy sơ hở. Nhưng Cơ Huyền Sách vẫn mỉm cười dịu dàng với nàng, nói:
"Đa tạ ân cứu mạng của Mạnh cô nương."
Sau này, ta đã từng kể rõ ràng với hắn về những gì đã xảy ra khi đó. Nhưng hắn chỉ nhíu mày, lạnh mặt, cuối cùng đặt tay lên đầu ta, thở dài:
"Phục Khanh, nàng thay đổi rồi. Nàng trước đây sẽ không vu khống người khác chỉ để nhận công lao."
Lời hắn khiến ta chẳng còn muốn giải thích thêm. Ta một mình đi tìm đại phu để chữa bệnh.
Đại phu nói, đúng là ta từng mang thai, nhưng đứa bé đã mất. Ông nói, từ nay ta sẽ không thể mang thai được nữa. Còn cảnh báo ta, cơ thể ta đã tổn thương nghiêm trọng, sẽ để lại di chứng: sợ lạnh, dễ ốm yếu, thiếu khí huyết.
Ông nhìn ta với ánh mắt thương cảm, dịu dàng nói:
"Cô nương phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Ta bật khóc, khẽ đáp:
"Được."
Trước đây, ta luôn chia sẻ với Cơ Huyền Sách mọi điều, chưa từng giấu diếm bất kỳ chuyện gì. Nhưng lần này, ta chọn giữ im lặng. Ta không muốn hắn bận lòng, không muốn hắn lo lắng cho ta.
Nhìn lại, ta thật nực cười. Hóa ra, tất cả chỉ là sự đa tình của riêng ta mà thôi.
8
Từ đó về sau, Cơ Huyền Sách và Mạnh Thanh Thanh dần gắn bó với nhau. Nhờ có Mạnh Thanh Thanh, nhà họ Mạnh cuối cùng quy thuận Cơ Huyền Sách khi thế cục tam phân gần như tan rã.
Với sự hậu thuẫn của nhà họ Mạnh, Cơ Huyền Sách nhanh chóng tiêu diệt các thế lực còn lại, trở thành kẻ thắng lợi cuối cùng, kết thúc thời loạn lạc.
Khi thế lực còn yếu, hắn cần ta – cần danh nghĩa thần nữ và dòng m.á.u hoàng tộc lưu lạc để củng cố vị thế. Nhưng giờ đây, khi quyền lực đã nằm trong tay, sự tồn tại của ta lại trở thành điều vướng bận.
Mạnh Thanh Thanh thì khác. Nàng có gia tộc chống lưng, là thần nữ được thế nhân công nhận, lại xinh đẹp, thông minh. So với ta, nàng phù hợp hơn để trở thành hoàng hậu của một quốc gia.
So với ta, nàng xứng đáng với Cơ Huyền Sách hiện tại hơn.
Bởi bây giờ, hắn là cửu ngũ chí tôn.
Ta, dung nhan đã hủy hoại, còn hắn, vẫn tuấn mỹ phi phàm.
Sau khi kết thúc lễ bái triều của muôn dân, hắn và Mạnh Thanh Thanh trở về Phượng Tê Cung. Mạnh Thanh Thanh ngồi trên chiếc giường phủ đầy hạt lạc và hạt dưa – biểu tượng của phúc lộc con cái, e lệ uống rượu giao bôi. Nàng ngượng ngùng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Phục tỷ tỷ ở bên bệ hạ bao năm mà chưa sinh được lấy một đứa con. Thần thiếp lại rất thích có nhiều con cái, bệ hạ sẽ không cảm thấy phiền chứ?"
Cơ Huyền Sách đáp nhạt:
"Sao lại phiền?"
Mạnh Thanh Thanh tiếp lời, giọng điệu như thể không cố ý:
"Nếu Phục tỷ tỷ sinh được cho bệ hạ một đứa trẻ, có lẽ giờ nàng ấy cũng không đến mức phải ở một mình trong lãnh cung. Bệ hạ hẳn sẽ nể chút tình xưa chứ?"
Cơ Huyền Sách hơi cau mày, giọng nói lộ vẻ không kiên nhẫn:
"Trẫm không cần con của nàng ấy."
Ta không muốn nghe tiếp, bèn lặng lẽ trôi ra ngoài, lên mái nhà ngẩn ngơ nhìn trời.
Từ trên cao, ta thấy khi buổi lễ sắp tàn, mọi người đã rời đi gần hết, Tiểu Thái lén lút bước ra một góc khuất, nhặt lại chiếc khăn tay mà ta đã thêu. Nàng phủi sạch bụi đất trên đó, rồi xách một hộp cơm đi về phía lãnh cung.
Ta bám theo nàng, thấy nàng đứng trước cửa lãnh cung, lớn tiếng gọi:
"Nương nương, Tiểu Thái mang cơm nóng đến cho người đây!"
Bên trong vẫn im lặng như tờ.
Giống như người bên trong đang trách cứ nàng vì sự phản bội.
Tiểu Thái đứng ngoài cửa, không dám đẩy vào, chỉ cứng người đứng giữa gió tuyết, nói lớn:
"Nương nương, người ta chỉ muốn hướng đến chỗ cao hơn. Tiểu Thái hèn mọn sợ hãi, xin đừng trách. Nếu muốn trách, thì trách nương nương vì sao không giữ nổi quyền lực và địa vị của mình."
Nói xong, nàng để lại hộp cơm và chiếc khăn trước cửa, rồi quay người bước đi.
9
Ta đứng đó, lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng khuất dần trong tuyết.
Phải, ta không giữ được bất cứ thứ gì. Không chỉ Cơ Huyền Sách, không chỉ vị trí hoàng hậu, mà ngay cả chú hồ ly nhỏ và mạng sống của chính ta, ta cũng không giữ nổi.
Ta từng cùng hắn sớm tối kề bên, vậy mà khi hắn đăng cơ, ta chỉ được phong làm quý phi.
Quý phi, dù có cao quý đến đâu, cũng chỉ là phi, là thần tử.
Điều đáng buồn hơn cả là, ta cũng chỉ làm quý phi được chưa đầy một ngày.
Đêm hắn phong ta làm quý phi, Mạnh Thanh Thanh đột ngột đến tìm ta.
Nàng được người đời tôn sùng là thần nữ giáng trần cứu thế. Nghe lâu dần, ngay cả bản thân nàng cũng tin điều đó. Từ cách ăn mặc đến thần thái, nàng đều toát lên vẻ thoát tục của một tiên nữ.
Trong bộ y phục trắng tinh khôi, nàng xuất hiện với phong thái thanh cao và vẻ đẹp thánh thiện.
Hồng Trần Vô Định
Nàng nhìn ta đầy thương cảm:
"Phục Khanh, người nên làm hoàng hậu là ngươi."
Ta không hiểu nàng có ý gì, chỉ dè dặt nhìn nàng, giữ vẻ cảnh giác.
Mạnh Thanh Thanh ra vẻ tiếc nuối, thể hiện bộ mặt từ bi, cao thượng:
"Ta là ái nữ nhà họ Mạnh, vốn đã cao quý. Làm hoàng hậu hay không đối với ta không quan trọng. Nhưng ngươi thì khác. Ngoài Cơ Huyền Sách ra, ngươi chẳng còn gì cả."