Có lẽ vì sắc mặt tôi quá ủ rũ, lần này Tiểu Mễ không nổi đóa, mà dịu giọng an ủi tôi: “Chuyện này cũng có phần lỗi của tớ. Tớ thấy anh ấy thật lòng với cậu, biết đâu có hiểu lầm gì đó.”
Tôi ôm hộp bánh kem, giọng khàn đặc: “Thật sao? Mấy cậu không thấy hai tháng qua, tớ giống một trò hề sao?”
“Các cậu đi đón năm mới đi, tớ muốn ở một mình một lát.”
Tiểu Mễ và các bạn không thuyết phục nổi, để lại bánh rồi rời đi.
Tôi tiếp tục lật lại từng dòng tin nhắn, vô tình lướt đến bài đăng của Bạch Vi.
Cô ta đăng một video ngắn.
Trong đó, người đang nâng ly rượu vang, mặc vest, cười nói với một đám đàn ông trung niên, chẳng phải chính là bạn trai nhà giàu của tôi – Tống Gia Trạch sao?
22
Tôi biết Bạch Vi cố tình.
Nhưng tim tôi vẫn đau đớn đến không chịu nổi.
Tôi xem đi xem lại người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trong video đó, cảm thấy người Tống Gia Trạch mà tôi từng biết, thật ra chỉ là một góc của tảng băng trôi.
Trong lòng anh ấy, có lẽ tôi cũng chỉ chiếm một góc nhỏ mà thôi.
Video phát đi phát lại cho đến khi điện thoại tôi cạn pin tắt ngúm.
Tuyết lại rơi rồi.
Những bông tuyết trắng xóa lặng lẽ rơi xuống đầu, xuống vai tôi, tôi đưa tay ra đón, chúng nhẹ nhàng đậu trên lòng bàn tay, mãi không tan.
Bàn tay tôi, cũng giống như trái tim tôi, đã mất đi hơi ấm rồi.
Cũng không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng ở cuối tầm mắt xuất hiện một bóng người đang chạy đến.
Anh ấy vẫn mặc nguyên bộ vest trong video, trên người pha trộn mùi rượu và nước hoa. Mái tóc ngày thường mềm mại nay vuốt keo dựng lên đầy mạnh mẽ. Sống mũi cao, đường viền cằm sắc nét, cả người toát ra vẻ quý phái.
Mắt tôi đỏ hoe.
Thật ra không trách ai cả, luôn là tôi quá ngu ngốc.
Tống Gia Trạch ngồi xuống, đau lòng nắm lấy tay tôi: “Sao em ngốc thế, anh đã nhắn WeChat bảo sẽ đến muộn, mai sẽ đến gặp em, em không nhận được sao?”
“Cồng... Cồng... Cồng...”
Chuông đồng ngoài quảng trường thư viện vang lên mười hai tiếng.
Sinh nhật tôi đã qua rồi.
Một năm cũ khép lại, một năm mới bắt đầu.
“Bùm... Bùm... Bùm...”
Bên bờ sông xa xa, pháo hoa nở rộ rực rỡ trên bầu trời.
Khuôn mặt Tống Gia Trạch lúc ẩn lúc hiện dưới ánh pháo hoa đủ màu sắc, trông mơ hồ như không thật. Trong mắt anh ấy, tôi nhìn thấy chính mình đang khóc đẫm lệ.
Tôi dùng đôi tay lạnh giá nâng mặt anh lên, khẽ nói: “Tống Gia Trạch, em hai mươi tuổi rồi, em có thể hôn anh không?”
Nụ hôn ấy mặn và đắng.
Tôi cuối cùng cũng làm được “trận đại chiến song xà” mà Tiểu Mễ mong muốn, nhưng tôi chẳng hề thấy hạnh phúc, ngược lại đau đến nghẹt thở.
Không biết qua bao lâu, tôi từ từ đẩy anh ấy ra, cố gắng nở một nụ cười: “Tống Gia Trạch, mình chia tay đi.”
Tôi bị một trận ốm nặng, sốt cao tới 40 độ, khiến mẹ tôi lo lắng đến mức phải đưa tôi vào viện.
Nửa đêm, tôi sốt đến mơ màng, cảm giác như có người đứng bên giường.
Là Tống Gia Trạch.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Trong phòng bệnh ánh sáng mờ mờ, mẹ tôi nằm trên giường phụ phát ra tiếng ngáy nhẹ, trên mặt anh ấy dường như có vết thương, nhưng tầm nhìn của tôi mơ hồ, không thể nhìn rõ.
Bàn tay lạnh buốt của anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mái của tôi, giọng trầm xuống: "Xin lỗi, Xán Xán. Có lẽ chia tay là đúng, anh không xứng với một người tốt như em."
Sáng hôm sau tỉnh dậy, gối của tôi ướt đẫm.
"Mẹ, tối qua có ai đến phòng bệnh không ạ?"
Mẹ dùng nhiệt kế tai đo nhiệt độ cho tôi, sắc mặt căng thẳng dịu đi rất nhiều: "Không có đâu, chắc con mơ thôi?"
Vì quy định phòng dịch, mẹ chỉ có thể ra ngoài mua bữa sáng cho tôi.
Lúc trở về bà buôn chuyện: "Vừa nãy ở dưới có một cô gái trông kỳ quặc, ăn mặc thì cầu kỳ, nhưng cứ níu kéo một chàng trai trẻ khỏe, nói là muốn làm xét nghiệm ghép thận cho chồng. Nếu thành công, sẽ trả mười triệu."
Mẹ mở hộp cơm: "Cuối cùng bị con trai kéo đi, tiếc cho cậu trai đó, trông tốt thế mà lại có người mẹ điên."
Sau khi xuất viện, học kỳ cũng gần như kết thúc.
Tôi bắt đầu vùi đầu vào biển kiến thức.
Kiến thức cho tôi sức mạnh, kiến thức chữa lành vết thương sau chia tay.
Thỉnh thoảng cũng gặp Tống Gia Trạch, trong đôi mắt như bảo thạch của anh, ngưng tụ nỗi u sầu tôi không hiểu nổi.
Nhưng mỗi lần anh chỉ đứng đó, không bước về phía tôi.