Ai mà chẳng có chút tự trọng? Tôi - Kim Xán Xán không phải người ăn lại cỏ cũ, trừ phi cọng cỏ ấy vừa khóc vừa cầu xin tôi ăn.
Vì vậy tôi cũng không nhìn anh, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c mà bước qua.
Chỉ là, thường đi được vài bước, sống mũi tôi lại cay cay muốn khóc.
Giữa tháng Một, kỳ thi kết thúc, Tiểu Mễ và các bạn mua vé tàu về quê, tôi nhận được một cuộc gọi.
Là anh Cương - nhiếp ảnh gia lần trước hợp tác gọi cho tôi.
Anh ấy có một việc, giá cả khá ổn lại là người quen, tôi đồng ý.
Địa điểm chụp là một căn nhà cấp bốn ở ngoại ô, tôi nghĩ là chụp phong cách tiểu thư, ai ngờ anh Cương lại lấy ra vài bộ đồ loli hở hang đến mức không che nổi những chỗ nhạy cảm, bắt tôi mặc vào.
Sao có thể chấp nhận được?
Ban đầu anh Cương dịu giọng khuyên nhủ: "Em rất hợp với phong cách loli. Em có nét ngây thơ tự nhiên, thân hình lại phát triển rất tốt, hoàn hảo luôn. Ảnh này đăng trên mấy trang web nước ngoài thôi, bạn bè trong đời thật không phát hiện ra đâu, em có thể kiếm được rất nhiều tiền."
Tôi lạnh mặt: "Tôi không thiếu tiền. Bạn trai tôi mỗi năm kiếm vài tỷ, yêu tôi đến c.h.ế.t đi sống lại."
Anh Cương nghẹn lời: "Vậy thì em có thể thu hút hàng trăm nghìn fan, thành hot girl mạng."
Nghe thì hay, thật ra là muốn dùng mấy tấm ảnh đó để làm cái gọi là "phúc lợi cô gái".
Tôi dứt khoát từ chối: "Tôi sống kín tiếng, không muốn nổi tiếng."
Tôi cảm thấy rất nguy hiểm, vội đi về phía cửa, lúc này mới phát hiện cửa nhà đã bị khóa trái.
Anh Cương lộ rõ bộ mặt thật: "Em đã ký vào hợp đồng rồi, chụp cũng phải chụp, không chụp cũng phải chụp. Nếu không hợp tác, lát nữa tôi sẽ bảo người lột đồ em, chụp cả bộ ảnh."
Tôi cắn chặt môi.
Chắc chắn đây không phải lần đầu anh ta làm thế, lý do anh ta vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, phần lớn là nhờ vào những tấm ảnh xấu đó để uy h.i.ế.p người mẫu.
Con gái vốn ở thế yếu trong chuyện này, sẽ nghĩ đến nhiều điều.
Nhưng điện thoại của tôi đã bị anh ta giấu đi, căn nhà này được cách âm, dù tôi có hét khản cổ cũng không ai nghe thấy.
Tôi lo lắng đến mức quay mòng mòng, đầu óc không ngừng nghĩ cách.
Sắc mặt anh ta sa sầm, cạch cạch điều chỉnh máy ảnh, ống kính đen ngòm chĩa thẳng vào tôi, trong đầu tôi vô thức hiện lên đôi mắt sâu thẳm của Tống Gia Trạch.
Một ý nghĩ bật ra.
Tôi giận dữ quát: "Tốt nhất anh thả tôi ngay! Tôi đã nói trước với bạn trai tôi rồi, tối nay sẽ gặp nhau. Nếu anh ấy không tìm thấy tôi, chắc chắn sẽ báo công an!"
Anh Cương mặt lạnh, ra hiệu bằng mắt, hai trợ lý lập tức xông lên khống chế tôi.
Hắn dùng dấu vân tay mở khóa điện thoại tôi, mở WeChat, thấy đoạn chat được ghim với Tống Gia Trạch.
Tin nhắn đã bị tôi xóa, nhưng tôi không nỡ bỏ ghim.
Trong mục bạn bè của Tống Gia Trạch vẫn còn ảnh chụp chung của chúng tôi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Anh Cương ngậm điếu thuốc, cười lạnh: "Cô bé, em còn non lắm."
Tôi mở to mắt nhìn anh ta gửi một tin nhắn cho Tống Gia Trạch: "Anh yêu, tối nay em có chút việc phải xử lý, chúng ta hẹn hôm khác gặp nhau nhé."
Trong lòng tôi vừa mừng vừa lo.
Mừng vì anh Cương đã mắc bẫy, lo là Tống Gia Trạch không hiểu được tín hiệu cầu cứu của tôi.
Mười phút trôi qua, vẫn không có hồi âm, có lẽ anh ấy chưa thấy tin nhắn.
Tâm trạng tôi lại rơi xuống đáy vực.
Anh Cương cất điện thoại, cười nhạt: "Bạn trai em cũng chẳng ra sao, đừng trông mong nữa. Ăn chút gì rồi làm việc đi."
Bọn họ pha mì, vừa ăn vừa dùng ánh mắt dơ bẩn nhìn tôi từ đầu đến chân.
Từng sợi tóc của tôi đều run lên vì sợ hãi.
Rất nhanh họ ăn xong, anh Cương nhổ tăm ra, giọng âm trầm: "Không nghe lời, thì để bọn anh giúp em một tay vậy."
Tôi cố kéo dài thời gian thêm nửa tiếng, cuối cùng anh Cương cũng nhận ra mưu kế, ba người đàn ông cùng tiến về phía tôi.
Tôi đ.ấ.m đá, liều mạng chống cự, quần áo bị xé rách, vai lộ ra ngoài.
Cái lạnh và nỗi sợ khiến tôi không ngừng la hét, cắn xé, cả người run rẩy...
Tôi thật sự rất sợ, khoảnh khắc ấy tôi thậm chí nghĩ đến chuyện c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Ngay lúc tôi rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn, tiếng "cạch cạch cạch" vang lên, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài.