Gió lạnh mùa đông tràn vào phòng, qua hàng nước mắt lờ mờ, tôi thấy Tống Gia Trạch lao về phía tôi.
Anh mặc một thân đồ đen, nhưng khoảnh khắc ấy, với tôi lại là ánh sáng vô tận.
26
Anh ấy đá văng lão Cương ra một bên, kéo tôi lại và ôm chặt vào lòng.
Tôi òa khóc thành tiếng, vừa đ.ấ.m anh vừa hét: “Sao giờ anh mới đến?! Em sợ c.h.ế.t đi được, hu hu hu…”
Anh ôm tôi chặt đến mức gần như nghẹt thở, liên tục xin lỗi, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ tôi, chảy mãi xuống ngực, tan vào tim tôi.
Tống Gia Trạch dẫn theo sáu người đàn ông to khỏe, ba tên như lão Cương thì sợ đến mức tè ra quần.
Tống Gia Trạch cởi áo khoác quấn chặt lấy tôi, hôn nhẹ lên trán tôi rồi mắt đỏ hoe bước đến chỗ ba tên kia, đ.ấ.m mạnh vài cú.
“Bốp bốp bốp…”
Tiếng nắm đ.ấ.m va vào da thịt vang lên giữa căn phòng im lặng như chết.
Giây phút đó, anh là Tống Gia Trạch đầy bạo lực và m.á.u lạnh.
Đánh một lúc, có người đàn ông đến kéo anh lại: “Tổng giám đốc Tống, đừng làm to chuyện đến mức c.h.ế.t người.”
Mãi đến khi lấy lời khai ở đồn công an tôi mới biết, đám người đó là bảo vệ của công ty anh.
Anh nhận được tin nhắn của tôi liền cảm thấy có gì đó không ổn, nên không trả lời ngay mà hỏi Tiểu Mễ về tình hình của tôi, biết tôi đi chụp ảnh liền đoán có chuyện.
Anh lập tức gọi đội trưởng bảo vệ, liên lạc thợ khóa và tìm máy cắt, tập hợp người rồi chạy đến đây.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Anh biết tài khoản và mật khẩu Huawei của tôi, nên định vị được vị trí.
May mắn là nơi này là nhà cấp bốn, nên anh mới tìm ra tôi chính xác đến vậy.
Bước xuống bậc thềm khi rời khỏi đồn công an, tôi chỉ thấy trời đất quay cuồng…
Tỉnh lại lần nữa là trong bệnh viện.
Phòng bệnh đơn yên tĩnh, Tống Gia Trạch gục đầu bên giường tôi, lông mi khẽ động.
Rõ ràng, anh ngủ không yên.
Tôi định kéo chăn đắp cho anh, nhưng mới động nhẹ anh đã tỉnh.
Đôi mắt đen trắng phân minh ngày thường nay đỏ ngầu, giọng anh cũng khàn khàn: “Tỉnh rồi à? Bác sĩ nói em bị hạ đường huyết cộng thêm kích động mạnh nên ngất, không sao đâu.”
“Em đói rồi phải không? Anh đi mua đồ ăn cho em.”
Anh định đứng dậy, tôi nhẹ nhàng kéo tay áo anh lại, khẽ nói: “Tống Gia Trạch, xin lỗi anh, trước đây là em bướng bỉnh. Cho em theo đuổi anh lần nữa được không?”
Anh nhìn tôi rất lâu mới đáp: “Ăn trước đã, để anh cho em thấy con người thật của anh, rồi em quyết định.”
27
Là ảo giác sao?
Tôi cảm thấy trong ánh mắt anh ngoài nỗi buồn còn có cả hoảng sợ.
Tôi không ngờ anh lại dẫn tôi sang tòa nhà bên cạnh để thăm bố anh.
Người đàn ông tiều tụy nằm trên giường vẫn còn vết tích của sự điển trai thời khỏe mạnh.
“Anh rất giống bố anh.”
Gương mặt Tống Gia Trạch lướt qua sự chán ghét: “Phải, nhìn là biết cha con ruột.”
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, một quý bà trang điểm kỹ càng bước vào, Tống Gia Trạch nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, miễn cưỡng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Ánh mắt dì Tống lướt qua chúng tôi hồi lâu, rồi bỗng nhiệt tình bắt tay tôi: “Cháu là bạn gái Gia Trạch à, cô gái trẻ khỏe mạnh như cháu biết đâu lại ghép được thận.”
“Chỉ cần cháu đồng ý hiến một quả thận, cháu chính là con gái ruột của cô, cô sẽ không phản đối hôn sự của hai đứa.”
Ánh mắt bà ta như phát điên, kéo tôi ra ngoài.
Tống Gia Trạch lập tức kéo tôi ra sau lưng, gân cổ nổi lên, tức giận quát: “La Mỹ Phương, cô ấy là người tôi yêu, đừng quá đáng!”
Tiếng động quá lớn khiến chú Tống tỉnh dậy.
Ông chỉ vào mũi Tống Gia Trạch, thở dốc: “Thằng con hoang, mày là đồ con hoang, tao sẽ không để lại một xu di sản nào cho mày.”
Sự giận dữ trên gương mặt Tống Gia Trạch lại chuyển thành bình tĩnh, anh quay người, lạnh lùng đối mặt với ông ta, khóe môi nhếch lên nụ cười băng giá: “Vậy ông mau bò dậy làm tổng tài của ông đi, không thì vài tháng nữa công ty bị tôi ăn sạch đấy.”
Mắt chú Tống trợn trừng, mắng chửi điên cuồng.
Dì Tống vừa dỗ ông ta, vừa mắng chửi chúng tôi.
Tôi hoàn toàn sững sờ.
Đây rốt cuộc là gia đình kiểu gì?
Nếu bố tôi có đứa con giỏi như Tống Gia Trạch, chắc chắn sẽ nâng niu như bảo vật, sao bọn họ lại đối xử như vậy?
Mắt Tống Gia Trạch đỏ hoe, sống lưng cứng đờ như dây cung sắp đứt.