Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 151: Ngoại truyện 21: Cô dâu của Tà thần



Chuyện phía sau, Đường Tiếu đã nhớ không rõ lắm.

Chỉ nhớ rõ thứ mảnh mai lạnh lẽo nào đó bám lên tứ chi cậu, vẫn luôn đang cố gắng chui vào trong, còn có bóng dáng hình người ôm chặt cậu, miệng lúc đóng lúc mở đang nói gì đó…

“Đường Tiếu? Đường Tiếu? Tỉnh tỉnh!”

Âm thanh càng lúc càng lớn bên tai mạnh mẽ kéo Đường Tiếu từ cảnh trong mơ ra, chàng trai mở bừng mắt ra, đáy mắt còn sót sự sợ hãi chưa tan đi, sau khi nhìn thấy hai vệ sĩ đến gần suýt nữa giật bắn người lên.

Còn may hai người kịp thời lui về phía sau tránh thoát, mới không xảy ra thảm kịch chạm trán, một vệ sĩ trong đó thắc mắc hỏi: “Tối hôm qua cậu mơ ác mộng à, sắc mặt tệ lắm.”

Ác mộng? Dường như vậy.

Nhưng Đường Tiếu đã nghĩ không ra nội dung, chỉ nhớ rõ là một giấc mơ tối tăm, vặn vẹo mà diễm lệ, trong đầu còn lưu lại một đôi mắt màu vàng đồng tử dọc khác người giống với rắn.

“Giờ là mấy giờ rồi?” Giọng Đường Tiếu khàn khàn hỏi.

“Bảy giờ sáng, không phải tối hôm qua ngài nói hôm nay phải đi ra ngoài sớm một chút để thu thập hàng mẫu à?” Vệ sĩ A nói.

“… Ừm, vậy chúng ta rửa mặt xong thì chuẩn bị xuất phát đi.” Đường Tiếu xoa xoa giữa mày, nghĩ có thể là vấn đề hoàn cảnh, dẫn tới ngủ không yên ổn.

Còn may cũng chỉ ngốc một hai ngày, nhịn rồi sẽ vượt qua.

Lý Bác Hào ngủ chung một phòng với họ vào tối hôm qua đã không thấy bóng dáng, lúc Đường Tiếu ra cửa rửa mặt phát hiện anh ta đã cùng Lý Phân ngồi ở sảnh nhỏ ngoài phòng chờ bọn họ ăn cơm.

Đồ ăn người trung niên cung cấp rất đơn sơ, mấy người tùy tiện đối phó mấy miếng, đã chịu không nổi mà buông đũa, Lý Bác Hào nói: “Hôm nay chúng tôi phải đi điều tra phong tục dân gian bên này, có muốn đi cùng không?”

“Không được, tôi đến nơi này là có nhiệm vụ,” Đường Tiếu lắc đầu, ngược lại nhìn về phía người trung niên: “Hôm nay có thể lên núi chứ?”

“Sáng nay có chút sương mù, nhưng nhìn qua hẳn sương mù không lớn, chắc có thể đi.” Người trung niên gật đầu, ông thu tiền, trừ lo chỗ ở ăn cơm của họ, còn kiêm chức làm hướng dẫn du lịch, nhưng ông chỉ có một người, có chút chần chờ nhìn về phía Lý Bác Hào bọn họ.

“Không sao, chú dẫn nhóm Đường Tiếu đi lên đi, địa hình trong núi phức tạp hơn, chúng tôi chỉ đi dạo ở trong thôn là được.” Lý Bác Hào nói.

“Vậy được… có điều các cậu đi ở nơi nào cũng được, nhưng ngàn vạn đừng đến phía sau miếu thờ thần Thái Tuế, đặc biệt không thể mạo phạm thần Thái Tuế.” Người trung niên ngàn dặn dò vạn dặn dò, Lý Bác Hào bọn họ cũng liên tục gật đầu đồng ý, chỉ là không biết vì sao, Đường Tiếu nhìn biểu cảm của họ, cảm thấy bọn họ nhất định sẽ làm trái.

Rõ ràng thời gian quen biết cũng không dài, nhưng là một loại chắc chắn kỳ diệu.

… Ừm, cũng có thể là ấn tượng khuôn mẫu do một số phim kinh dị hoặc là nghề nghiệp của hai người này mang lại cho cậu đi.

Đường Tiếu không đi quản hứng thú của người khác, cậu cũng không tin tưởng với những đầu trâu mặt ngựa này, thôn này dù nguy hiểm, nhiều lắm cũng chỉ là dã thú trên núi, cùng lòng người trong thôn thôi.

Rất nhanh hai bên phân công nhau hành động, Lý Bác Hào bọn họ đi lấy tài liệu, Đường Tiếu cùng hai vệ sĩ đi theo sau người trung niên, đi theo ông ta lên núi.

Trên mặt đất sương mù không rõ ràng, mới vừa vào phạm vi núi rừng lại dày đặc hơn nhiều, Đường Tiếu không rõ lắm lúc này vào núi có phải một lựa chọn tốt hay không, đành phải đi theo sát phía sau người trung niên, hai vệ sĩ cũng một tấc cũng không rời.

“Chú Thành, chú xác định những thực vật biến dị đó chính là đến từ trên ngọn núi này à?”

“Xác định, cậu nhớ cẩn thận, ở ngay chỗ này, chỉ chệch một chút, lúc trước tôi cũng không cẩn thận lạc đường lúc lên núi hái thuốc, mới thấy một mảng lớn thứ hiếm,” Chú Thành, cũng chính là người trung niên đầy mặt thổn thức, “Mọi người đều nói đây là dấu vết thần Thái Tuế đi qua, không chịu dính, tôi chỉ thử cầm vào trong thành bán, không ngờ thật đúng là bán được.”

Lại là thần Thái Tuế?

Đó là, Đường Tiếu nhíu chặt mày nhìn hoàn cảnh xung quanh, một bên ánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ quay chụp phong cảnh dọc theo đường đi bằng điện thoại, không phải để thưởng thức, mà là vì truyền lại để phân tích, phòng thí nghiệm của họ phân tích những tiêu bản động thực vật biến dị đó, phát hiện bộ phận đã xảy ra biến dị gen tính kết cấu, theo lý thuyết loại biến dị mức này, địa phương chắc chắn đã xảy ra tình huống nào đó, chứng bệnh nào đó hoặc là đất đai, chất lượng nước bị ô nhiễm, nhưng suốt chặng đường này, lại không phát hiện dấu vết tương tự.

Hay là nói bọn họ bị lừa, những tiêu bản động thực vật đó căn bản không phải xuất xứ từ nơi này?

Hơn nữa… không biết vì sao, sau khi cậu đi vào ngọn núi này, luôn cảm thấy không quá thoải mái.

Giống với ngày hôm qua, luôn cảm thấy có tầm mắt đang nhìn cậu, ban đầu tưởng rằng không quen ánh mắt xem náo nhiệt của người trong thôn, nhưng đi đến nơi này, rõ ràng chung quanh đều là núi rừng, lý nên không có bóng người, song ngược lại cảm thấy tầm mắt trở nên nhiều hơn, dày đặc hơn, âm trầm hơn.

Trên lý trí Đường Tiếu biết đây đại khái là ảo giác, nhưng si.nh lý lại trội hơn tâm lý đưa ra phản ứng trước.

Lông tơ dựng đứng, ngón tay buông xuống không khỏi run rẩy, như thể bị dã thú nào đó nấp trong núi rừng theo dõi, theo bản năng bước chậm lại đến gần người của vệ sĩ phía sau, mới cảm thấy an toàn một chút.

Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, cứ như vậy, những tầm mắt đó như thể trở nên thêm tối nghĩa điên cuồng hơn.

Trong nháy mắt, Đường Tiếu đột nhiên phát hiện, chú Thành vốn hẳn đi ở phía trước không thấy đâu nữa.

Sương mù càng thêm nồng đậm, đã đến trình độ không thấy rõ đường ngoài hai mét vuông, Đường Tiếu sắc mặt hơi trắng, lập tức nói chuyện này cho hai vị vệ sĩ, hai người đi theo phía sau cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này, lập tức hét to tên chú Thành.

Trong con đường núi yên tĩnh này, âm thanh truyền rất xa, loáng thoáng còn có mấy tiếng vọng về, nhưng tiếng vọng đó dường như cũng trở nên quái gở, lắng nghe kỹ, vọng về không giống như giọng nói của mình.

Chỉ gọi vài tiếng, cũng không thấy chú Thành đáp lại, hai người cũng không dám gọi nữa, một người đàn ông để đầu đinh trong hai vệ sĩ mắng một tiếng: “Làm trò gì không biết, không phải là chuyên môn dẫn chúng ta đến loại địa phương này hố người bên ngoài đó chứ.”

“Anh bình tĩnh một chút, chúng ta không mang tài sản gì, trước đó chỉ cho ông ta tiền đặt cọc, lý do ông ta làm như vậy là gì?” Một vệ sĩ khác nói, ngồi xổm xuống: “Sếp, cậu xem gần đây có phải chính là nơi có động thực vật biến dị cậu nói không… sếp?”

Đường Tiếu hồi hồn, lúc này mới phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, động thực vật xung quanh đã không giống như dáng vẻ đi ngang qua trước đó, trên một số cây xanh nhuốm đen, giống như đúc những tiêu bản đó trong phòng thí nghiệm.

Kỳ lạ, lực chú ý của cậu có tệ như vậy à, trước đó nơi này là như vậy ư?

Đường Tiếu có hơi hoảng hốt, che lại trán lắc lắc, nghĩ thầm chẳng lẽ do tối hôm qua không ngủ ngon, cho nên trí nhớ không tốt?

“Sếp? Cậu xem mấy thứ này có thể thu thập không?”

“Có thể, đưa dụng cụ trong ba lô các anh cho tôi, còn có làm phiền các anh canh giúp tôi một chút.” Đường Tiếu hồi hồn, bắt đầu bố trí nhiệm vụ, mặc kệ nói như thế nào, có thể tìm được là được, nhanh hoàn thành nhiệm vụ nhanh trở về.

Hai vị vệ sĩ không có ý kiến gì, bọn họ cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi tà môn này, chỉ ước nhiệm vụ càng nhanh hoàn thành càng tốt.

Lúc thu thập những tiêu bản này, Đường Tiếu hết sức chăm chú, như trạng thái lúc làm thí nghiệm ở phòng thí nghiệm, lúc này thế giới bên ngoài cho dù có động tĩnh lớn cỡ nào cũng không gọi cậu tỉnh được, trừ khi ảnh hưởng đến thiết bị trên tay cậu.

Bởi vậy, Đường Tiếu cũng không chú ý rằng, hai vệ sĩ phía sau không biết khi nào đã biến mất một người.

Cũng chưa từng chú ý rằng, một người cuối cùng còn lại đó bảo trì một tư thế quái dị, thật lâu không nhúc nhích.

Thu thập xong một chút mẫu bùn đất cuối cùng, Đường Tiếu khẽ thở ra, rời khỏi từ trạng thái tập trung này, mới phát giác thời gian ngồi xổm quá dài, chân đã tê rần rồi, vừa động thì như kim chích, cậu chống mặt đất muốn đứng dậy bằng một tư thế kì quặc, bả vai lại chạm vào thứ gì.

Lạnh lẽo, mịn màng, như làn da con người, bên cổ ngứa, như thể bị sợi tóc quét qua.

Đường Tiếu cứng người, duy trì một tư thế đó không dám cử động, tầm mắt nhìn về phía dưới chân, phía sau, một đôi giày kề sát gót chân cậu, không biết đứng phía sau cậu bao lâu rồi.

Cậu có thể tưởng tượng ra động tác của hắn, cong eo, cậu thu thập bao lâu, người nọ liền nhìn bấy lâu.

Vừa rồi đụng tới, là gương mặt cúi xuống của hắn.

Nhịp tim nơi lồng ng.ực giống như tiếng trống dồn dập, ngực cậu phập phồng không ngừng, không hề nghĩ ngợi liền bổ nhào về phía trước, vừa vặn nơi cậu thu thập vừa rồi là một sườn núi nhỏ, Đường Tiếu lúc này đầu óc trống rỗng, căn bản cũng chẳng nghĩ được gì, muốn chạy trốn ngay theo bản năng, chạy khỏi phạm vi tầm nhìn của người này.

Cảm giác không trọng lực từ dưới chân truyền đến, Đường Tiếu cả người lăn xuống từ trên sườn núi nhỏ này.

Đau, làn da trên người bị đầu đá vụ dọc theo đường đi cọ xước, nóng rát và đau.

Trán giống như còn đụng phải th.ứ c.ứng r.ắn gì đó, đầu Đường Tiếu vang lên ong ong, không biết trời trăng gì, cũng không biết trải qua bao lâu, một giọng nói chợt xa chợt gần vang lên từ trước mặt cậu.

“Sếp, sếp, cậu không sao chứ?”

Bóng chồng trước mắt dần dần về một, hơn nửa ngày Đường Tiếu mới phân biệt ra, người đàn ông trước mắt là một trong những người thầy hướng dẫn của cậu mời đến. Một người khá trẻ tuổi, nom trạc tuổi cậu, ngoại hình bình thường không nổi bật?

Vệ sĩ đẹp trai với nước da ngăm trước mặt cau mày nhìn chằm chằm mình, vươn một ngón tay: “Biết đây là mấy không?”

Ngọn tóc rũ xuống của hắn lập lòe màu sắc trắng bạc trong sương mù.

Giống như… đã gặp qua ở đâu rồi.

“…1?”

“Đúng rồi,” Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, khom lưng muốn đỡ Đường Tiếu dậy: “Vừa nãy cậu làm tôi sợ muốn chết, sao đột nhiên nhào về phía trước vậy, do chân đã tê rồi à, ngài hẳn nên nói cho tôi một tiếng chứ.”

Đúng vậy, vừa rồi cậu tại sao lại té xuống?

Đường Tiếu ấn trán, cảm giác ký ức như đứt một đoạn, làm sao cũng không nối lại được, nhưng cảm giác chân tê dại còn đó, cậu hàm hồ lên tiếng, xem như thừa nhận suy đoán của người đàn ông: “Một người khác đâu?”

“Không biết, cậu ta nói muốn đi tìm chú Thành xem sao, kết quả hiện tại cũng chưa thấy bóng dáng, chắc không phải cũng lạc đường rồi chứ.” Người đàn ông thở dài bất lực: “Nhưng không sao, vừa rồi tôi nhân lúc ngài thu thập đi nhìn thử, có chút ấn tượng với con đường từng đi qua, chúng ta không quen thuộc địa phương vùng này, hiện tại sương mù càng ngày càng dày, ở lâu quá sẽ phiền phức, hay là xuống núi trước, nói không chừng bọn họ đã ở dưới chân núi chờ chúng ta rồi.”

“… Ừm.” Có lẽ do vì mới vừa ngã xuống, trên người Đường Tiếu đau đến không thể suy nghĩ, hơn phân nửa người đều dựa vào vệ sĩ, tán thành phán đoán của hắn.

Người đàn ông với nước da ngăm cong mắt, giọng nói càng thêm mềm nhẹ: “Vậy chúng ta đi liền thôi.”

Cánh tay hắn ôm chặt lấy eo Đường Tiếu, lòng bàn tay dán lên làn da chỉ cách một tầng vải dệt, dùng sức theo nhịp điệu của các cơ bên dưới, gần như ôm cậu vào trong ngực, mà Đường Tiếu đầu choáng váng vì tác dụng phụ vừa rồi, cũng liền không chú ý rằng…

Nơi bọn họ đi qua, cây xanh bình thường ban đầu, ngọn cây cũng bắt đầu nổi lên màu đen.