Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn

Chương 12



Hoàng quý phi đại diện cho mọi người lên tiếng hỏi: "Chuyện của Hoàng thượng ta đã nghe Hoa Tần muội muội nói, dám hỏi Hân muội muội, những lời muội nói có thật không?"



Ánh mắt nàng cháy bỏng nhìn ta.



Từ ánh mắt đó, ta cảm nhận được sự lo lắng của nàng.



Cũng phải thôi.



Với họ, vào cung không chỉ vì gia tộc, mà cuối cùng còn vì bản thân họ.



Họ đều là những tiểu thư khuê các, được cha mẹ nâng niu từ nhỏ, khi còn ở trong khuê phòng cũng đều mong gả vào gia đình tốt, làm vợ dạy con.



Bây giờ một khi vào cung, không còn nhìn thấy chút hy vọng nào, họ làm sao có thể cam lòng?



Ta thực sự cảm thông với họ, đặc biệt là sau đêm qua, khi biết Lâm Uyển sắp được phong hậu.



Lâm Uyển và Lục Vân Giản vì tình xưa sẽ không làm khó ta, nhưng còn họ thì sao?



Lúc đầu, họ bị gia tộc đưa vào cung như là những cô gái con nhà có công, Lục Vân Giản vì không muốn làm mất mặt các gia tộc này, chắc chắn sẽ không chủ động đuổi họ ra.



Nhưng với Lâm Uyển bên cạnh, hắn cũng sẽ không ân sủng họ.



Chẳng lẽ những người này đáng phải chịu cảnh cô độc đến c.h.ế.t trong cung sâu sao?



Trong lòng ta thay họ cảm thấy oan ức.



Vậy nên...



Ta liếc nhìn họ.



Đến lúc này chỉ còn một cách.



Đó cũng là cách mà ta luôn muốn thúc đẩy.



Nếu gia tộc họ tự nguyện đưa họ về, chẳng phải mọi người đều vui vẻ sao?



Nghĩ đến đây, ta kiên quyết tự trấn an mình.



Không đỏ mặt, không run rẩy, ta nói: “Tỷ tỷ, những gì muội nói đều là sự thật."



Nói xong, ta cảnh giác quay lại nhìn cửa, chắc chắn không có ai khác, mới yên tâm.



Hoàng quý phi lại hỏi: "Vậy hôm qua Hoàng thượng đã đưa muội đi đâu? Có trừng phạt muội không?"



Ta tỏ vẻ đáng thương: "Hôm qua Hoàng thượng phạt muội quỳ trên bậc thang ở cung Thừa Hương suốt đêm."



Ta cầm khăn tay lau khóe mắt, tiếp tục: "Muội nói xấu sau lưng Hoàng thượng, đó là điều đại nghịch bất đạo, nay bị Hoàng thượng bắt gặp, Hoàng thượng phạt muội là đúng."



"Nhưng!" Giọng ta đột nhiên cao lên, khiến họ giật mình.



"Nhưng các tỷ ơi, tất cả những gì muội nói trước đây đều là sự thật... Chúng ta đều ở tuổi xuân, sống trong cung sâu, không được Hoàng thượng sủng ái, còn có nguy cơ bị ngược đãi đến chết. Cuộc đời ngắn ngủi, chẳng lẽ chúng ta phải c.h.ế.t một cách thê thảm ở đây sao!"



Ta nói đầy nhiệt huyết, ngẩng đầu lên thấy trên mặt họ hiện rõ vẻ đau khổ.



Hoa Tần thở dài: "Đúng vậy, từ khi vào cung, ta gặp Hoàng thượng chỉ đếm trên đầu ngón tay."



Mọi người đều gật đầu đồng cảm.



Hoàng quý phi cười tự giễu: "Bây giờ nói những điều này thì có ích gì, từ lúc bước vào cung, số phận của chúng ta đã được định đoạt."



Họ càng lúc càng thảm thương.



Còn ta thì tỏ vẻ do dự.



Lạc phi nhìn thấy, vội nói: "Muội có gì cứ nói."



Ta liền nói: "Các tỷ ơi, nếu muốn thoát khỏi số phận này, muội có một cách."



"Là gì?" Họ đồng thanh hỏi.



Ta quay lại xác nhận không có ai khác, mới nói: "Thật ra ai cũng hiểu, chúng ta vào cung là để góp sức cho gia tộc."



Họ gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



"Nhưng tình hình hiện tại, không thể giúp được gì, ngược lại nếu sơ suất sẽ gây họa cho gia tộc."



Mọi người sững sờ, trầm tư.



Thấy tình hình khả quan, ta tiếp tục: "Nếu vậy, tại sao chúng ta không viết thư về nhà kể rõ tình hình, để các bậc trưởng lão trong gia đình dâng sớ lên Hoàng thượng xin đưa chúng ta về. Hoàng thượng vừa lên ngôi, vẫn cần dựa vào các gia tộc của các tỷ, chắc chắn sẽ không từ chối, như vậy chúng ta sẽ thoát khỏi nơi này!"



Nói xong, họ có vẻ động lòng nhưng vẫn còn do dự.



Thấy tình hình cần thêm chút động lực, ta kéo tay áo lên, để lộ băng quấn trên cánh tay, giả vờ thở dài: "Tình trạng của muội thế này, nếu còn gặp thêm vài lần nữa, sợ rằng sẽ mất mạng ở đây!"



Vừa nói, ta vừa khóc thút thít.



Họ xúc động.



Nhìn nhau vài lần, cuối cùng gật đầu.



Ta thấy hết, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.



Nhưng trong lòng thì hân hoan vô cùng.



17



Mọi người đã quyết định xong, bắt đầu viết thư cho gia đình.



Sau khi ta thêm mắm dặm muối một hồi, ta vui vẻ rời đi.



Trong hai ngày tiếp theo, ta cũng tiếp tục trao đổi tin tức với họ, xem có tiến triển gì không.



Kết quả là, chưa kịp đợi tin tức, đã có một người đến tìm ta.



Lâm Uyển.



Vừa bước vào, nàng đã nói: "Hân nhi, mấy ngày nay nhìn muội sắc mặt không tốt, ta mang đến cho muội một bát canh dưỡng nhan."



Nói rồi, nàng lấy từ trong hộp đựng thức ăn ra một bát canh to, đặt trước mặt ta.

Hồng Trần Vô Định



Ta: "..."



Ta cẩn trọng hỏi: "Uyển Uyển tỷ sao biết muội sắc mặt không tốt, mấy ngày nay chúng ta hình như chưa gặp nhau mà."



Nàng cười tươi: "Ý muội là không muốn uống à?"



Ta rơi nước mắt.



Bưng lên bát to hơn mặt mình, ngửi thấy mùi quen thuộc, ta thầm nghĩ, chẳng phải giống y hệt canh giải rượu hôm đó sao!



Thấy nàng cười cười nhìn ta, ta rùng mình, cuối cùng vẫn nuốt nước mắt mà uống một hơi hết sạch.



Vừa uống xong, nàng bỗng nói: "Ta sẽ rời khỏi hoàng cung."



Ta giật mình.



Thuốc vừa nuốt vào suýt nữa phun ra, ta bị sặc, ho khù khụ.



Nàng chầm chậm vỗ lưng ta, ta bình tĩnh lại, vội hỏi: "Tại sao vậy!"



Nàng cười nhạt, nói: "Ta đã nói chuyện với Hoàng thượng rồi, cuộc sống này không phải là điều ta mong muốn, lần này ta đến cũng là để từ biệt muội."



Lời nàng khiến ta kinh ngạc, đầu óc chợt nhớ lại chuyện đêm hôm đó ta nghe lén được.



Nghĩ kỹ lại, hôm đó sắc mặt hai người đều không tốt, Lâm Uyển còn nói với Lục Vân Giản về việc "giữ lời hứa."



Cái "lời hứa" đó là gì?



Chẳng lẽ đó là đồng ý để nàng rời cung?



Ta cố gắng nhớ lại những gì họ nói đêm đó, cố gắng kết nối mọi thứ lại với nhau.



Một tia sáng lóe lên trong đầu ta, nhớ lại lời giải thích kỳ lạ của Lâm Uyển hôm đó.



Nàng nói có một quan viên bị trúng độc, Lục Vân Giản nhờ nàng bào chế thuốc.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com