Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn

Chương 13



Vậy nên, thỏa thuận giữa họ chính là Lâm Uyển giúp hắn chữa cho đại thần, và hắn đồng ý để nàng ra khỏi cung?



"Nhưng... nếu tỷ rời đi, Lục Vân Giản sẽ thế nào?"



Hắn sẽ đau lòng biết bao.



Không ngờ nàng lại nhìn ta với ánh mắt cười cợt: "Hậu cung đông người như vậy, chưa chắc lòng hắn đặt ở ai."



"À... thế à..."



Ta nuốt nước bọt.



Đúng là hậu cung nhiều người thật.



Nhưng có nên nói rằng ta vừa giúp hắn giải tán hậu cung không?



Giờ phải làm sao, lại thuyết phục hắn tuyển chọn lại à?



Lâm Uyển không biết ta đang nghĩ gì, nàng tiếp tục nói: "Hơn nữa, người ta thích cũng không phải là hắn."



Lần này ta thực sự sững sờ.



Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, suy nghĩ của ta trở nên nhanh nhạy lạ thường.



Ta chợt nhớ lại hôm đó khi ta đến cửa hàng châu báu Trân Bảo Các, nàng cùng Thái tử xuất hiện với vẻ mặt kỳ lạ.



Không lẽ...



Người nàng yêu không phải là Lục Vân Giản, mà là Thái tử?



Ta bừng tỉnh.



Giữa họ là...



Một mối quan hệ tay ba!



Ta lập tức bắt đầu suy nghĩ.



Lâm Uyển và Thái tử tình cảm sâu đậm, nhưng Lục Vân Giản lại yêu nàng tha thiết, nên đã cầu xin Hoàng thượng ban hôn, và Hoàng thượng vì thương hắn mà đồng ý.



Thái tử mất đi người yêu, bắt đầu cuộc chiến với hắn, nhưng cuối cùng thất bại và tử vong.



Nhưng vì cha của Lâm Uyển, Lục Vân Giản không thể xử lý nhẹ nhàng được, nên đã tạm thời đày ông ta ra biên cương một năm.



Một năm sau, khi ông trở về, Lục Vân Giản ép buộc Lâm Uyển vào cung.



Nhưng nàng không hề muốn điều đó, và Lục Vân Giản vì lòng nhân hậu đã đồng ý để nàng rời đi.



Chuyện này...



Ta hít một hơi thật sâu.



Ta cảm thấy mình đã khám phá ra sự thật.



Ta sững sờ, không nói nên lời.



Nàng nhìn ta ngơ ngác, đưa tay lên vỗ nhẹ đầu ta và cười: "Ta đi đây."



Ta vội vàng tỉnh táo lại, kéo tay áo nàng: "Nhưng tỷ sẽ đi đâu?"



Nàng cười đáp: "Chữa bệnh cứu người, phiêu bạt khắp nơi."



Câu nói này khiến lòng ta đau nhói, có một cảm giác muốn khóc.



Thái tử đã mất, vậy từ nay nàng sẽ không còn người yêu thương trên đời này nữa.



Chỉ còn lại một mình nàng cô đơn trên thế gian.



Nghĩ đến Lục Vân Giản, ta chợt thấy hắn cũng thật đáng thương.



Hắn đã làm mọi thứ để có được nàng, nhưng vì hạnh phúc của nàng, lại phải buông tay.



Thậm chí hậu cung cũng bị ta giải tán.



Ta lại thấy buồn bã, không biết nên thương hại ai hơn.



Cuối cùng, ta chỉ nói một câu: "Nếu sau này tỷ đến kinh thành, nhớ đến thăm muội nhé."



Nàng lại mỉm cười gật đầu: "Tất nhiên rồi."

 

18



Lâm Uyển cứ thế rời đi.



Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung.



Các phi tần lại một phen náo động.



Ta thầm nghĩ, có lẽ nên cố gắng giữ họ lại, dù sao Lâm Uyển đã đi rồi, cũng không còn gì phải e dè nữa.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng còn chưa kịp hành động, Hoa Tần đã vội vàng tìm đến.



Nàng khóc lóc nói với ta: "Ngay cả Hoàng quý phi được sủng ái nhất cũng không chịu nổi mà rời đi, lời của muội quả thật đúng!"



Điều này ngược lại càng củng cố quyết tâm ra đi của họ.



Hồng Trần Vô Định

Nhìn ánh mắt tin tưởng của nàng, ta cũng không nỡ nói ra rằng đó đều là những lời đồn thổi do ta bịa ra.



Còn một lý do khác là, trong lòng ta đang nghĩ đến Lục Vân Giản, không có nhiều tâm trí để đối phó với họ.



Lâm Uyển đã rời đi, không biết hắn sẽ khó chịu thế nào, dù sao tình cảm bao năm...



Ta cảm thấy hơi đau lòng, quyết định đi xem hắn thế nào.



Khi ta đến Thái Hòa điện, hắn đang xem tấu chương.



Ta bước đến, hắn ngước nhìn ta một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc.



Trông không có vẻ gì là buồn bã.



Ta thở dài, nghĩ rằng hắn chắc hẳn đã giấu nỗi đau trong lòng, nên mới cố tỏ ra bình thản như vậy.



Điều này khiến ta càng thêm thương xót.



Ta bắt đầu kiếm chuyện để nói: "Chàng đang xem gì vậy..."



Hắn liếc ta một cái với ánh mắt "câu hỏi vô nghĩa", nhưng vẫn đáp: "Các phi tần cùng nhau dâng sớ, xin được rời cung. Ta đang tự hỏi chuyện này là sao đây."



Ta chững lại.



Ý định an ủi hắn ngay lập tức tan biến.



Ta thầm nghĩ, có lẽ nên quay lại vào lúc khác, không cần gấp gáp.



"Vậy chàng cứ bận rộn nhé~"



Ta nói, rồi định quay người rời đi...



"Bước lại đây." Hắn đột nhiên nói.



Ta đứng khựng lại.



Hắn đẩy ghế ra, chậm rãi bước đến trước mặt ta.



"Chuyện này, có lẽ muội nên giúp giải thích."



Giọng hắn đầy ẩn ý.



"Hahaha, muội nào biết gì đâu." Ta cười giả lả, cố gắng che giấu.



Hắn chỉ đứng lặng nhìn ta.



Ta thấy có lỗi.



Dù sao cũng đã bị hắn bắt gặp hai lần, không thể chối cãi được.



"Chàng tin muội đi, muội chỉ có ý tốt thôi."



Ta đành phải thành thật, nói với vẻ chân thành.



"Nói ta nghe." Hắn khoanh tay, tỏ ra sẵn sàng lắng nghe.



Ta suy nghĩ, không biết nên bắt đầu từ đâu.



Nhưng đúng là ta có ý tốt mà, ta muốn giúp hắn và Lâm Uyển thoát khỏi những ràng buộc, muốn giúp họ có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau.



Vậy mà hắn lại quay ngược lại đổ lỗi cho ta, những gì ta làm chẳng phải đều là vì hắn sao!



Càng nghĩ ta càng thấy ấm ức.



Dù gì thì ta cũng đâu biết cuối cùng Lâm Uyển lại rời đi!



Vì thế ta tức giận hét lên với hắn: "Còn không phải tại chàng sao! Đã có ý với Uyển Uyển tỷ mà lại còn làm khổ các cô nương khác!"



Cơn giận này của ta bùng phát đột ngột, không rõ ràng, nhưng đó là tâm tư thật sự của ta.



Hắn lại ngẩn ra: "Khi nào ta nói ta thích Lâm Uyển?"



Ta sững sờ: "Chàng không thích nàng ấy sao?"



Suýt chút nữa ta đã chỉ thẳng vào mặt hắn mà nói "Chàng nói dối."



"Lần chàng bị thương, không phải hai người đã ôm nhau sao?" Ta bắt đầu liệt kê chứng cứ.



Hắn ngạc nhiên: "Nàng nhìn thấy à?"



Ta hừ lạnh một tiếng.



Hắn vội vàng giải thích: "Ta cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nàng đột nhiên ôm lấy ta rồi nói mình bị trật chân." Ta thầm nghĩ, chàng lừa ai chứ.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com