1
Ta tên là Giang A Bảo, năm nay bốn tuổi.
Từ khi có ký ức, ta đã biết mình khác với những đứa trẻ khác.
Chúng nó ngã thì khóc, ra chợ không xin được món mình thích cũng khóc.
Ta thì khác.
Nương nói, ta từ lúc mới ra khỏi bụng nàng, bị bà đỡ phải vỗ một cái thật mạnh vào m.ô.n.g thì mới khóc ré lên một tiếng.
Sau đó chỉ biết ư ử để biểu đạt lúc đói, lúc tè hay lúc muốn đi nặng, còn thường ngày thì hoặc ngủ, hoặc nằm yên lặng, không quấy phá, cũng chẳng ồn ào.
Là đứa bé dễ nuôi nhất trên đời.
Nương thường ôm hôn ta:
“Bảo bối ngoan của nương, nương thật muốn đem những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho con, nhưng…”
Mỗi lần nói đến đây, nàng đều dừng lại.
Trên mặt thoáng hiện ra nỗi đau khổ và bi thương khó diễn tả.
Ta không hiểu tại sao, chỉ học theo dáng vẻ nương hôn ta, cũng ôm lấy nàng, chu miệng hôn một cái lên mặt.
Như thế, nương sẽ khúc khích cười, rồi lại giơ ta lên cao cao.
Nhưng khi ta lớn dần, sự khác biệt giữa ta và những đứa trẻ khác càng hiện rõ.
Ví như một hôm, nương nói muốn hầm canh gà cho ta, phát hiện trong nhà không có nấm, liền sang nhà Béo Nha bên cạnh mượn.
Khi trở về, trong sân m.á.u me khắp nơi.
Còn ta thì một tay cầm d.a.o, một tay bóp lấy cái đầu gà đã bị c.h.ặ.t một nửa, nghiêng đầu gọi nàng:
“Nương ơi?”
Nương run giọng đáp lại, chạy đến nhìn ta từ đầu đến chân, xác nhận m.á.u trên người ta toàn là m.á.u gà, mới lấy d.a.o và gà từ tay ta đặt xuống. Rồi nàng nói:
“Bảo Bảo ngoan, sau này không được cầm mấy thứ nguy hiểm thế này nữa, biết không?”
Ta ngây ngô gật đầu.
Sau lại thêm một tuổi, ta càng thông minh hơn.
Sách vỡ lòng cho trẻ con, ta chỉ nhìn một lần là hiểu.
Những chỗ hơi khó hơn, nương dạy một lần ta cũng nhớ.
Lúc này ta đã tự nhận ra mình không giống người khác.
Nhưng nương vẫn thích ôm hôn ta:
“Bảo Bảo của chúng ta thông minh lại gan dạ, còn giỏi hơn cả nương, sau này lớn lên chẳng chừng là một tiểu thừa tướng, tiểu tướng quân!”
Thừa tướng, tướng quân thì không được rồi.
Nhưng ta có thể làm nữ phụ độc ác!
2
Lần đầu tiên ta nhìn thấy bốn chữ “nữ phụ độc ác” là vào ngày sinh thần bốn tuổi của ta.
Nương dậy sớm, tự tay nhồi bột làm mì cho ta, lại thay cho ta bộ xiêm y mới, còn buộc hai búi tóc nhỏ xinh, ôm ta hôn thật lâu mà ta cũng chẳng nhúc nhích.
Ta nhìn thấy giữa không trung bỗng xuất hiện mấy dòng đạn mạc.
Đạn mạc vàng to lơ lửng trước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
【A a a a! Nữ phụ độc ác sao vẫn chưa c.h.ế.t!】
【Trên kia gấp cái gì, chưa tới đoạn kịch tình đâu! Giờ vẫn là lúc nữ phụ độc ác bị ăn mày làm nhục, m.a.n.g t.h.a.i rồi một mình sinh con mà! Yên tâm đi, nam chính sẽ không để nàng ta sống đâu! Một nữ nhân mất trinh tiết thì nên c.h.ế.t ở bên ngoài, bằng không trở về sẽ liên lụy đến danh tiếng nữ chính!】
May mà ta thông minh từ nhỏ, ba tuổi đã biết cả ngàn chữ, nên cũng đọc hiểu được chữ trong đạn mạc.
Ta chậm rãi ngậm lại cái miệng đang há hốc vì kinh ngạc, chỉ vào khoảng không hỏi nương:
“Nương, mấy chữ này là gì vậy?”
Nương nhìn theo hướng ta chỉ, lộ vẻ nghi hoặc:
“Bảo Bảo, chữ gì?”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta liền biết nương không thấy được chúng, chỉ lắc đầu:
“Không có gì.”
Từ đó, đạn mạc ngày một nhiều thêm.
Từ đó ta cũng biết được, nương vốn là đích nữ của phủ Thượng thư, vì hãm hại không thành mà bị thứ muội đoạt mất trong sạch, m.a.n.g t.h.a.i ta rồi lưu lạc đến trấn nhỏ này.
Đạn mạc còn nói nàng là nữ phụ độc ác, kết cục cuối cùng là c.h.ế.t không toàn thây.
Mà thứ muội kia mới là nữ chính, nhờ vào chân – thiện – mỹ để cảm hóa nương, nhưng cuối cùng thất bại.
Sau khi nương c.h.ế.t, nàng ta còn thương tâm khóc lóc một hồi.
Ta quay đầu, nhìn nương dưới ánh nến dịu dàng khâu áo choàng cho ta.
Mỹ nhân ấy có làn da trắng mịn, đôi mắt long lanh, đầu mũi điểm một nốt ruồi đỏ, cả người vừa thuần khiết lại vừa yêu mị.
Chỉ là nàng thường chau mày, trên gương mặt phảng phất nỗi sầu lo.
Mềm yếu mà kiên cường, từ một tiểu thư cành vàng lá ngọc không dính nước xuân, trở thành một Giang nương tử vừa nấu ăn khéo léo, vừa một mình nuôi ta trắng trẻo mập mạp.
Một a nương như thế… lại là nữ phụ độc ác sao?
Vậy ta, kẻ từ nhỏ đã vấy m.á.u thì là gì?
Ta trở mình.
Một bàn tay mềm mại kéo chăn đang tuột xuống người ta lên, nương nhẹ nhàng vỗ lưng ta, miệng khe khẽ hát khúc ru quen thuộc.
Ta thoải mái duỗi tay chân trong chăn, ngón chân xòe ra rồi khép lại, đầu óc dần dần chìm vào mê man.
Trước khi hoàn toàn ngủ say, ta nghĩ: Nương là người thương ta nhất trên đời này.
Mà ta cũng là người yêu nương nhất trên đời.
Chỉ cần có ta, nương nhất định sẽ bình an, sống lâu trăm tuổi.
Nếu câu chuyện này nhất định phải có một nữ phụ độc ác.
Vậy… để ta làm!
3
Mùa đông đã qua, xuân về, trời trong nắng ấm, trong ngõ tiếng mèo kêu dần trở nên t.h.ả.m thiết, chói tai.
Khi một nho sinh đi ngang thì cau mặt nhổ một câu:
“Mất hết phong nhã!”
Ngay lúc đó, bà mối ở đầu trấn lại đến gõ cửa.
“Giang nương tử à, lần trước ta nói với ngươi chuyện Lý Mộc Tượng thế nào? Người thật thà chất phác, lại có nghề trong tay, còn không chê ngươi đã sinh con nữa chứ!”
Ta chống khuôn mặt tròn mũm mĩm ngồi ở bậc cửa mà thở dài.