Nương Ta Không Phải Là Nữ Phụ Độc Ác

Chương 2



Nương tính tình nhu hòa, lại xinh đẹp, ở cái trấn nhỏ vô danh này cũng nổi tiếng là giai nhân.

 

Từ khi ta có ký ức, bà mối tới cửa cầu thân đã giẫm nát cả ngạch cửa nhà ta.

 

Nương vốn là khuê tú nhà thế gia, gặp chuyện này lần nào cũng ngơ ngẩn thật lâu, sau đó mới xấu hổ lúng túng từ chối.

 

Tên Lý Mộc Tượng kia càng quá đáng, cứ cách hai tháng lại nhờ bà mối đến cửa một lần. 

 

Không thì tự mình nhe cả hàm răng vàng khè chạy tới chặn nương.

 

“A Bảo tỷ tỷ, Giang di bị bắt nạt à?”

 

Béo Nha hàng xóm ôm cả chồng bánh ngọt lảo đảo đi tới.

 

Nó mới hai tuổi, đi còn chưa vững, nhưng từ sau khi ta kéo nó ra khỏi tay bọn buôn người, nó cứ bám dính lấy ta.

 

“Ừ.” Ta nhận một miếng bánh từ tay nó: 

 

“Cho nên ngươi xem, nữ tử quá mềm yếu thì sẽ bị bắt nạt thôi.”

 

Thân hình béo núc của bà mối chen chúc ngồi sát nương, từ xa ta cũng thấy mỗi lần bà ta nói chuyện nước bọt b.ắ.n tung toé.

 

Thấy nương không đáp, bà ta lại đ.á.n.h giá từ trên xuống dưới:

 

“Chậc chậc, mặt mũi thì đẹp, chỉ là thân thể hơi yếu, mà nhà Mộc Tượng kia giàu có, dưới gối tất phải có mấy đứa con trai, Giang nương tử còn phải dưỡng thân mới…”

 

Thấy bà ta càng nói càng lố, ta liền đứng dậy, phủi bụi trên váy nhỏ.

 

Môi ta cong cong, đôi chân ngắn chạy ào vào lòng nương.

 

“Hu hu hu, nương đừng tái giá! Nương thành thân rồi thì chẳng cần Bảo Bảo nữa đúng không? Con không muốn nương thành thân đâu!”

 

Khuôn mặt mũm mĩm của ta run rẩy khóc, giọt lệ tròn xoe rơi xuống như trân châu, hai tay ôm c.h.ặ.t áo nương.

 

Nương lập tức đau lòng bế ta lên, thần sắc cũng không còn hiền lành dễ bắt nạt như lúc trước:

 

“Thẩm à, ta có Bảo Bảo rồi, cả đời này cũng sẽ không tái giá. Phiền thẩm về nói với Lý Mộc Tượng, sau này đừng để bà mối tới cửa nữa.”

 

“Một đứa con gái thì có ích gì? Vẫn phải tái giá rồi sinh con trai mới.”

 

“Waaa.”

 

Tiếng khóc của ta càng lúc càng lớn, nương nghe thế càng cau mày c.h.ặ.t hơn.

 

Một bên dỗ ta, một bên trực tiếp đẩy tay:

 

“Thẩm bớt lời đi, nơi này không hoan nghênh thẩm, mời rời đi.”

 

Nương nói rất kiên quyết, bà mối lập tức c.h.ử.i rủa om sòm, ngoài cửa đã vây không ít người tới xem náo nhiệt.

 

Nghe những lời bàn tán chỉ trỏ, sắc mặt nương dần trắng bệch.

 

Đúng lúc này, một tiếng khóc the thé khác cũng vang lên.

 

Là Béo Nha đang ngồi ở ngạch cửa.

 

Nó vừa khóc vừa ho sặc, giống như chịu uất ức lớn lắm, miệng nói:

 

“Lão bà kia bắt nạt Giang di, lão bà kia thật xấu xa hu hu.”

 

Tốt lắm, Béo Nha!

 

Ta âm thầm giơ ngón cái khen nó.

 

Người đứng xem ngoài cửa cũng ồn ào hùa theo:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta nói này Chu bà mối, Giang nương tử không muốn, ngươi còn bám mãi làm gì hả?”

 

“Đúng đó, lại còn ức h.i.ế.p người ta, thế này sau ai còn dám nhờ ngươi làm mối nữa?”

 

Mặt bà mối lúc xanh lúc trắng:

 

“Ta nào có bắt nạt ai, rõ ràng là con nhóc thối kia ăn nói bậy bạ.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nương Béo Nha sang đón con gái thì nổi giận:

 

“Nó mới hai tuổi, nó biết nói dối chắc?”

 

Một câu ấy kéo theo nhiều lời mắng c.h.ử.i hơn, bà mối sợ hãi bỏ chạy.

 

Nương vẫn dịu dàng vỗ lưng ta, nhưng ánh mắt ta lại rơi vào đạn mạc mới hiện trong không trung:

 

【Chậc chậc, nam chính đã tìm ra tung tích nữ phụ độc ác rồi, kẻ được cử đi g.i.ế.c nàng ta đang trên đường!】

 

【Hừ hừ, hơn nữa tối nay Lý Mộc Tượng sẽ mò vào nhà nữ phụ độc ác, chỉ nghĩ đến việc tối nay hắn sẽ lột sạch mà ức h.i.ế.p nàng, ta đã kích động không thôi!】

 

4

 

Tối đó nương bận rộn trong bếp, ta vặn vẹo người nhỏ nhắn, khép cửa lén chạy ra, thẳng tiến nhà Lý Mộc Tượng.

 

Quả nhiên, Lý Mộc Tượng vừa kéo cổ áo chuẩn bị ra ngoài, trông như là đến nhà ta. 

 

Thấy ta, hắn ta mừng rỡ, nheo mắt đọc xét từ đầu đến chân, l.i.ế.m môi rồi khom xuống ôm ta: 

 

“A Bảo sao lại đến đây? Có phải là nương bắt con đến không? Nàng ấy hối hận muốn về với ta đúng chứ?” 

 

Nói rồi mắt hắn ta lấp lánh, huýt một tiếng: 

 

“Bà mối đến nhà nàng ấy thì nàng ấy còn làm cao, nhưng bây giờ nàng ấy phải sinh con trước, ta mới nể cho  nàng vào nhà được!”

 

Ta cười ngọt ngào, đưa tay muốn ôm: 

 

“Đúng rồi, bá bá, nương bảo con đến tìm bá bá, người bảo con dẫn bá bá đến gặp người!”

 

“Thật à?” 

 

Mắt Lý Mộc Tượng sáng rỡ, hàm răng vàng ló ra tới mang tai, hắn ta bế ta lên: 

 

“Ở đâu, dẫn bá bá đi!”

 

Ta ngoan ngoãn gật đầu, ôm cổ hắn ta chỉ đường, dẫn hắn ta đến một căn nhà hoang gần đó. 

 

Sân nhà đầy cỏ khô, cao tới nửa người. 

 

Nghe nói từng xảy ra t.h.ả.m án cả nhà bị g.i.ế.c, sau đó lại nghe tin ở đó có ma, nên bị bỏ hoang.

 

【Không đúng! Lẽ ra lúc này Lý Mộc Tượng phải đến nhà nữ phụ độc ác chứ? Con nhóc này dẫn người đến đây làm gì?】

 

【Dù sao kịch bản không đổi được! Tối nay nữ phụ độc ác nhất định sẽ bị Lý Mộc Tượng làm nhục! Đó là cái giá phải trả vì nàng hãm hại nữ chính!】

 

Ta khép mắt, lạnh lùng mỉm cười.

 

Kịch bản sẽ không đổi sao? Ta không tin!

 

Hơi ấm lòng bàn tay hắn ta dính ướt sau lưng ta, giọng run: 

 

“Sao… sao lại hẹn ở chỗ này? Ta…”

 

“Bá bá sợ rồi sao? Nhưng nương nói chỗ này ít người, ồn ào đến đâu cũng chẳng ai nghe thấy!” 

 

Ta nghiêng đầu, nhấp nháy đôi mắt to nhìn hắn ta.