Nương Ta Không Phải Là Nữ Phụ Độc Ác

Chương 14



Cha cũng cười, xoa đầu ta: 

 

“Thần cũng không ngờ nha đầu này lại lợi hại như thế, trước giờ chỉ biết nó dám g.i.ế.c gà, không ngờ người nó cũng dám g.i.ế.c, quả là giống thần!”

 

“Chậc, thật ghen tị, nha đầu thế này lại là con gái ngươi!” 

 

Hoàng đế đứng dậy, đi tới trước mặt ta rồi ngồi xuống, cũng không nhịn được mà bóp má ta: 

 

“Ừm, đáng yêu thật, ngươi tới làm con gái trẫm có được không? Trẫm phong ngươi làm công chúa!”

 

“Bệ hạ, người không thể sinh nữ… ”

 

“Thần không muốn làm công chúa.”

 

Ta lắc đầu, cắt ngang lời cha đang lo lắng, đôi mắt đen láy chớp chớp.

 

“Ồ? Công chúa cũng không làm, vậy ngươi muốn làm gì?” 

 

Hoàng đế cười hỏi.

 

Ta nhìn nương bên cạnh cha, dáng người vẫn mảnh mai tuyệt mỹ, đang nhìn ta với ánh mắt dịu dàng khích lệ, ta dõng dạc nói:

 

“Thần muốn làm nữ tướng quân!”

 

Ta không muốn lại như ngày tiến kinh, nhìn nương rơi vào nguy hiểm mà bất lực!

 

Hoàng đế nghe vậy thì cười ha hả, chỉ phụ thân: 

 

“Thật ghen tị với ngươi, đứa con gái này đáng lẽ phải do trẫm sinh mới đúng!”

 

“Bệ hạ nói đùa rồi, sự thật là, đứa con gái này chính là giống nòi của thần!” 

 

Cha ngẩng cao đầu tự hào.

 

Hoàng đế hậm hực hừ một tiếng, trở về long ỷ, vẫy tay. 

 

Bên ngoài có bốn thiếu niên bước vào.

 

Ta nhận ra bọn họ.

 

Hai hoàng tử, hai bạn đọc sách, một là thứ tử chính thất của Thừa tướng, một là con trai Hộ Quốc Tướng Quân.

 

Người nói: “Trẻ con bình thường năm tuổi đã phải khai trí. Nha đầu này thông minh, sau này sẽ cùng bọn chúng đọc sách tập võ, nếu sinh ra tình cảm thì còn có thể kết thành thông gia.”

 

Người lại vỗ vai thiếu niên nhỏ bên cạnh: 

 

“Thái tử, cố gắng lên nhé!”

 

Tiểu Thái tử tai đỏ ửng, khẽ “ừ” một tiếng.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta không đáp, cũng không từ chối.

 

26

 

Sau ngày cha và nương thành thân được một hôm, ta lén thu xếp một cái bọc nhỏ, cùng đi với Triệu thẩm thẩm, à không, bây giờ phải gọi là sư phụ rồi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cha cuối cùng vẫn không cản nổi ta bái sư. 

 

Ta cùng sư phụ rời nhà.

 

Ta muốn đuổi kịp Hộ Quốc Tướng Quân Trình Nghi vừa khởi hành đến biên ải. 

 

Muốn làm tướng quân là thật. 

 

Nhưng ta không muốn ở lại hoàng thành, ta muốn ra biên ải theo quân tập võ.

 

Ta muốn trở thành cây đại thụ vươn lên sau khi vượt qua gai góc, chứ không muốn ở lại hoàng thành rồi dần dần trở thành bông hoa trong nhà kính bị cắt tỉa.

 

Cha ta từng là công tử số một của thế gia, nay là Quốc công trẻ tuổi nhất. 

 

Nương ta tuy chỉ là nữ tử yếu đuối, nhưng lại có tấm lòng bác ái, ôm trọn gia quốc, có trái tim thất khiếu linh lung thuần khiết nhất thế gian.

 

Mà ta là con gái của họ, ta muốn từng bước từng bước đi tới vị trí ngang bằng họ.

 

Mang theo sư phụ là để cha nương yên tâm. 

 

Tuy ta đã để lại thư, cũng biết bọn họ nhất định sẽ giận.

 

Khi ra khỏi thành, đã có một thiếu niên mặc cẩm y dắt ngựa đứng đợi ở cổng thành. 

 

Đó là tiểu Thái tử.

 

Y đưa cho ta một cái bọc, đôi tai vẫn đỏ ửng:

 

“Trong này là những t.h.u.ố.c tốt nhất ta gom được từ Thái Y Viện. Phụ hoàng và phụ mẫu ngươi bên đó ta đã giao phó. Ta cũng đã thông báo các châu phủ dọc đường, bảo đảm ngươi bình an đến doanh trướng Trình tướng quân. Ta…”

 

“A Bảo! A Bảo đợi đã!”

 

“A Bảo muội muội!”

 

Từ xa có mấy bóng thiếu niên chạy tới, sắc mặt tiểu Thái tử liền biến đổi, một phen đỡ ta lên ngựa ngồi trong lòng sư phụ:

 

“Đi mau!”

 

Ta hơi khó hiểu, nhưng cũng ngoan ngoãn giục ngựa.

 

Lúc rời đi, ta thấy môi tiểu Thái tử khẽ động, lờ mờ nghe như hắn nói “ta đợi ngươi trở về”.

 

Nhưng ta không kịp nghĩ nhiều.

 

Khi Triệu thẩm thẩm thúc ngựa đi xa, gió rít bên tai từng trận. 

 

Ta ngẩng đầu nhìn trời, một con ưng kêu vang bay qua bầu trời.

 

Còn ta, chính là con ưng ấy!

 

Ta sẽ tung cánh, ta sẽ kiên cường.

 

- Hoàn văn -