【Cốt truyện nát bét rồi, ai nói cho ta biết vì sao nam chính lại bỏ nữ chính như vậy?】
Tiểu quận chúa cũng như lời đạn mạc nói, chỉ tay vào ta, khóc nói:
“Cha nương tiện nhân của nó hại nương ta và ngoại tổ mẫu ta, các ngươi g.i.ế.c nó đi!”
“Tiểu quận chúa, chúng ta nên rời đi trước…”
“Nó chỉ là một đứa trẻ, các ngươi g.i.ế.c nó cho ta!”
Ta nghiêng đầu, liền thấy một ám vệ lao về phía ta như bay.
Khoảnh khắc sau, một con d.a.o mổ heo xuyên qua thân ám vệ đó.
“Đồ đệ! Vi sư đến giúp con đây!”
Ta quay đầu cười với Triệu thẩm thẩm, sớm phát hiện bà lén lút theo sau rồi.
“Cảm ơn sư phụ!”
Triệu thẩm thẩm tay cầm d.a.o mổ heo, áo vải thô tung bay phần phật.
Ta cảm thấy bà còn ngầu hơn cả cha!
Ta nghĩ, lần này về nhất định phải làm lễ bái sư!
Ám vệ còn lại cũng bị Triệu thẩm thẩm quấn lấy, ta cười hí hửng nhổ chiếc trâm hồ điệp màu hồng trên đầu từng bước đi về phía tiểu quận chúa.
“Ngươi… ngươi định làm gì?”
Nó lại sắp khóc nữa rồi.
Vẫn là đạn mạc hiểu ta hơn.
【Con nhóc! Ngươi nhổ trâm làm gì?】
【Đừng động đến tiểu quận chúa của ta!】
【Tránh ra đi con bé kia!】
Ta nhếch miệng cười:
“Ta là con gái của nữ phụ độc ác, dựa vào cái gì phải nghe lời các ngươi?”
Ta sớm đã ngứa mắt với đám đạn mạc đó rồi.
Xem ra nay mọi chuyện đã định, ta cũng chẳng cần giả vờ nữa.
Quả nhiên, các dòng đạn mạc chấn động.
【Con bé này nhìn thấy được chúng ta!】
【Vậy những lời spoil trước đây chẳng phải giúp nó sao!】
“Đúng vậy, A Bảo cảm ơn các ngươi!”
Ta ngoan ngoãn cảm ơn.
Sau đó những dòng đạn mạc từ từ mờ dần cho đến biến mất.
Ta đi đến trước mặt tiểu quận chúa.
“Nam chính nữ chính? Cha ngươi mưu phản, coi mạng ngàn dân như cỏ rác, nương ngươi tâm địa độc ác, hãm hại tỷ muội, còn ngươi, nương ta là di mẫu của ngươi, ngươi lại nhiều lần nh.ụ.c m.ạ bà, bất kính trưởng bối.”
“Các ngươi có tư cách gì làm nam nữ chính?”
Ta thật sự rất tò mò nên mới hỏi.
Nhưng tiểu quận chúa không hiểu lời ta, chỉ khóc ròng rã, vẫn không ngừng nguyền rủa ta.
Kết cục định sẵn của ta lại là c.h.ế.t trong tay loại người như vậy.
Ta bỗng cảm thấy xui xẻo.
Nhưng ta là con của nữ phụ độc ác, đương nhiên sẽ không để lại hậu hoạn cho mình, vì thế ta giơ chiếc trâm lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
24
Cuộc mưu phản rầm rộ ấy chỉ trong một ngày đã bị dẹp yên.
Trần vương gia bị cha ta c.h.é.m ngã dưới ngựa ngay tại cửa thành kinh thành.
Lần mưu phản này liên lụy quá nhiều người, phải mất trọn một tháng mới thẩm tra xong tất cả các đại thần tham dự.
Cha ta ngày nào cũng sáng đi sớm, tối muộn mới về, bận rộn vô cùng.
Nương đêm nào cũng dỗ ta ngủ xong lại ra cổng phủ chờ hắn.
Thiên tử giận dữ, ở chợ rau ngày nào cũng có đầu người rơi xuống.
Giang Doanh sớm trở về kinh, mượn các yến tiệc để lôi kéo triều thần, truyền tin tức, cho nên nàng ta cùng lão đầu hung ác và phụ nhân mặt cười là nhóm đầu tiên bị xử.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Đồng thời, chuyện năm xưa Trâng vương gia vì tranh vị thái tử mà để lão đầu hung ác vu hãm Bùi gia cũng bị tra ra.
Bùi gia cuối cùng cũng rửa sạch nỗi oan.
Ngày Giang Doanh cùng lão đầu hung ác bị c.h.é.m đầu, trên đường phố vang lên một bài ca d.a.o.
Đại ý nói đến thư sinh mượn quý nữ mà một bước lên mây, sau lại nuôi ngoại thất, chà đạp nguyên phối; còn thứ nữ thì bày kế muốn cao giá, hãm hại tỷ tỷ để mất đi trong sạch.
Thế nên vô số dân chúng mang theo rau thối, trứng thối đợi sẵn, Giang Doanh và lão đầu hung ác từ ngục quan bước ra đã lập tức bị ném cho đầy mặt.
Lời mắng nhiếc và sự khinh bỉ của bách tính theo bọn họ suốt quãng đường cuối cùng.
25
Mọi chuyện đã ngã ngũ, Hoàng thượng triệu cả nhà ta vào cung để bàn thưởng.
Lúc này ta mới biết, việc để phụ thân giả vờ vì mẫu thân mà quy phục dưới trướng Trần Vương, kỳ thực là kế của nương.
Những cuộc tranh luận của họ đều được truyền tới Trần Vương qua nhũ mẫu của phụ thân ở trong phủ.
Khiến Trần Vương biết được ta và nương là nhược điểm của phụ thân, nắm được chúng ta thì có thể khống chế phụ thân, buộc ông phải quy phục cho Trần Vương.
Nương mang ta theo mình, lấy thân làm mồi nhử, khiến cuộc tạo phản này kết thúc với cái giá nhẹ nhất.
Nương không phải “nữ phụ độc ác”.
Nương cơ trí lanh lợi, hiền lành nhân từ, lại ôm trọn đại nghĩa.
Vẻ đẹp chỉ là ưu điểm nhỏ bé nhất của nàng.
Cả đời ta sẽ đuổi theo bước chân của nàng.
Hoàng đế ban cho nương sắc phong, rồi ánh mắt dừng lại trên người ta.
“Ngươi chính là Giang A Bảo?”
Hoàng đế tuy còn trẻ, nhưng khí thế đủ đầy, lúc này nhìn ta chằm chằm.
Ta hành lễ, ngoan ngoãn nói:
“Thần nữ khấu kiến bệ hạ!”
“Là ngươi g.i.ế.c con gái Trần Vương?”
Người cười lạnh.
“Là…”
Chuyện này ta không thể chối, hôm đó có rất nhiều người đã nhìn thấy dáng vẻ ta đầy m.á.u.
Ta ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, không kiêu không nịnh nói:
“Nhưng là nàng ta trước muốn g.i.ế.c thần nữ, nếu không nhờ sư phụ của thần nữ, hôm đó thần nữ đã c.h.ế.t rồi. A Bảo xưa nay ân oán phân minh, nàng ta muốn g.i.ế.c A Bảo, A Bảo đương nhiên sẽ không tha cho ả!”
Không khí đột nhiên ngưng đọng, đại điện lặng im một lúc, phía trên bỗng vang lên tiếng cười lớn:
“Hoài Cẩn à, nữ nhi ngươi, thật không tầm thường! Còn gan dạ hơn cả mấy hoàng tử vô dụng của trẫm!”