Nương Ta Không Phải Là Nữ Phụ Độc Ác

Chương 4



Đạn mạc nói ta là con của nương và một tên ăn mày.

 

Thế nhưng ta lại xinh đẹp thế này, mà dung mạo chẳng giống nương, vậy hẳn là giống cha rồi.

 

Một người cha đẹp đẽ như ta, thật sự chỉ là một tên ăn mày sao?

 

Quả nhiên, khi ta hỏi, nương khựng lại, cuối cùng chỉ đáp:

 

“Hắn rất dữ, nhưng cũng rất tốt.”

 

Ta chống cằm nhỏ, không hiểu đó là nghĩa gì.

 

Đã rất dữ thì sao lại gọi là tốt?

 

Đã tốt thì sao nương lại lưu lạc đến mức này?

 

Nhưng ta cũng đã biết, ta tuyệt đối không phải là con gái của nương và tên ăn mày kia!

 

Nương khẽ chạm vào chóp mũi ta:

 

“Đừng đ.á.n.h trống lảng, những gì nương dặn nhất định phải nhớ kỹ.”

 

Nàng nghĩ ngợi một chút, rồi từ trong bọc lấy ra một cây trâm hồ điệp hồng đưa cho ta.

 

“Nhưng nếu bị bắt nạt, cũng không cần nương tay.”

 

“Đây là trâm hồ điệp hồng nương làm cho con.” 

 

Nàng đỏ mặt nói: “Nếu bị bắt nạt thì hãy dùng trâm này mà đ.â.m, con gái phải dịu dàng một chút.”

 

“Nương chỉ mong Bảo Bảo của ta bình an lớn lên.”

 

Lúc này mắt ta thật sự sáng rỡ, vui sướng ôm nương hôn mấy cái liền.

 

Nương cũng cười, dặn dò ta:

 

“Đến Kinh thành rồi người nhiều lắm, Bảo Bảo phải ngoan ngoãn đi theo nương.”

 

7

 

Đoàn xe đi suốt gần một tháng.

 

Trong đội các thúc thẩm đều rất quan tâm tới ta và nương.

 

Chuyến đi dài khiến mọi người trông đều xanh xao mệt mỏi.

 

Chỉ có ta vẫn trắng trẻo mịn màng.

 

Đồ ngon trong đoàn hầu như đều bị các thúc thẩm cho ta ăn.

 

Ta không những không gầy đi mà còn mập thêm vài cân.

 

Nương bóp má ta, lại không kìm được mà muốn hôn ta; nàng lúc nào cũng vậy.

 

Ta bất lực dơ mặt lại cho nàng hôn rồi suy nghĩ xem lên Kinh thành làm sao tìm cho ra nam chính nữ chính, để về sau lấy trâm hồ điệp hồng của nương mà... đ.â.m c.h.ế.t họ!

 

Ồ đúng, còn có tiểu nữ chủ do nữ chủ sinh ra, phụ đề nói tương lai ta sẽ c.h.ế.t dưới tay bé ấy.

 

Ta là tiểu nữ phụ độc ác, đương nhiên phải diệt tận gốc!

 

Đây chỉ còn một châu nữa là đến Kinh thành, đi theo đường chính tối đa năm ngày sẽ tới.

 

Chính vào lúc này biến cố xảy ra.

 

Tiếng c.h.ử.i thô lỗ và la hét vọng từ ngoài xe, nương vén màn lên, sắc mặt lập tức tái mét. 

 

“Là mã phỉ!”

 

Đoàn thương buôn này đi lên Kinh thành buôn bán, hàng hóa nhiều của tốt.

 

Ta cũng vén màn nhìn, bọn bảo tiêu trong đoàn võ nghệ cao cường nhưng chống không lại số người nhiều hơn, giờ đã ở thế yếu.

 

【Tuyệt! Nữ phụ độc ác tránh được Lý Mộc Tượng nhưng tránh không khỏi bọn mã phỉ!】

 

【Nàng đẹp thế, mã phỉ sẽ không tha cho nàng đâu!】

 

【Này! Nữ phụ độc ác ở đây kìa! Kéo nàng với đứa con của nàng vào núi đi!】

 

Đạn mạc la hét không ngừng.

 

Ta nhanh chóng chui ra khỏi xe, kéo cương mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“ Giá!” 

 

Ngựa tung vó chạy, nương cũng nhảy khỏi xe, cùng ta điều khiển ngựa.

 

Nhưng vừa nhúc nhích đã kích động một đám mã phỉ truy đuổi!

 

Ta nhăn mặt.

 

Đồ định mệnh bắt nữ phụ độc ác phải chịu đủ cực hình rồi c.h.ế.t thật là c.h.ế.t tiệt!

 

Ta nhìn quanh rừng rậm hai bên, rồi nhìn đạn mạc trên không trung.

 

Đầu óc nhỏ bé nhanh chóng suy nghĩ.

 

Ngay khi ta định dừng ngựa, nương đột nhiên rút trâm trên đầu, đ.â.m mạnh vào m.ô.n.g ngựa rồi nhảy xuống.

 

“Nương!” 

 

Ta hoảng hốt hét, cũng muốn nhảy theo, nhưng thân thể bị buộc c.h.ặ.t.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Cúi đầu mới nhận ra nương đã buộc thắt lưng ta vào yên xe bằng dải buộc tóc từ lúc nào.

 

Nương lăn vài vòng sau khi nhảy, khập khiễng đứng lên rồi lao về phía rừng rậm, bọn mã phỉ đuổi theo ngay sau lưng nàng.

 

【Ơ? Hóa ra đó là nam tám phản diện à? Sao hắn lại xuất hiện ở đây?】

 

【Không nói thì thôi, sao cứ thấy nam tám phản diện giống đứa nhóc kia thế?】

 

【Nghe nói hôm nữ phụ độc ác bị ăn năn ở miếu hoang thì nam tám phản diện hôm đó bị truy sát ngay gần đó...】

 

【……】

 

Ta nhìn đạn mạc rồi quyết định ngay lập tức, vội giật cương đổi hướng quay ngược.

 

Tầm mắt hơi mờ đi, nước mắt kiên cường lóe lên, khi nhìn thấy không xa có một đoàn kỵ binh, ánh mắt ta lập tức dừng lại trên một khuôn mặt trong đám người, một khuôn mặt giống ta tới tám phần.

 

8

 

“Cha ơi! Cứu a nương!”

 

Ta gần như lăn nhào, bò tới ngã xuống giữa chân người nam nhân.

 

Quanh đó trong khoảnh khắc như tắt cả tiếng thở. 

 

Rồi là những tiếng thì thầm khe khẽ.

 

“Con gái của Đại Ma Đầu sao?”

 

“Xong rồi, đứa nhóc kia dám gọi Đại Ma Đầu là cha à?”

 

Một giọng trầm u ám vang từ trên đầu: 

 

“Ở hoang mạc thế này, từ đâu ra một đứa bé bí mập như vậy?”

 

Một tên lính lau mồ hôi lạnh trên trán bèn tiến đến ôm ta lên: 

 

“Đại nhân, có lẽ là đứa trẻ bị bỏ lại từ đoàn thương đội đi qua.”

 

Một bàn tay còn nhanh hơn hắn, túm lấy gáy áo sau cổ ta kéo phắt ta lên. 

 

Người nam nhân quá cao, khi hắn bế ta lên giữa không trung, ta như đang bay.

 

“Cha ơi, cứu a nương, nàng ấy đang bị bọn mã phỉ đuổi!” 

 

Ta khóc đến tận trời đất, mãi đến lúc này mới nhận ra dù ta mưu trí đến đâu thì cũng mới bốn tuổi, sức lực chẳng giúp được gì. 

 

Nhưng ta chỉ muốn cứu nương!

 

Hắn cười khẽ: 

 

“Cha ư? Ta sao không biết ta lại có một đứa con lớn như vậy.”

 

Chưa nói hết lời, ánh nhìn của hắn dừng lại trên mặt ta; đôi mắt hẹp bỗng hiện ra sự kinh ngạc.

 

Lúc này ta cũng chăm chăm nhìn hắn.

 

Người nam nhân có dung mạo diễm lệ, khuôn mặt đẹp đến mức nam nữ bất phân. 

 

Còn ta, rất giống hắn.