Hắn mở miệng hỏi:
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ta bốn tuổi!”
Ta trả lời ngay.
Có lẽ nhớ ra điều gì, sắc mặt hắn đổi khác, liền bồng ta phóng lên ngựa:
“Chỉ đường!”
Ta dẫn hắn đến chỗ nương đã nhảy khỏi xe.
Hắn ném ta cho phó tướng, để lại vài người rồi lao vào rừng rậm bên cạnh.
Trước khi đi hắn dừng lại bảo:
“Chăm sóc tốt cho đứa bé.”
Người ôm ta, phó tướng của hắn, gật đầu: “Dạ!”
9
Ngồi đợi một lúc, ta đã không còn khóc nữa.
Qua đạn mạc ta cũng biết được thân phận người nam nhân ấy.
Hắn tên là Bùi Hoài Cẩn, con trai Bùi gia, nắm hai mươi vạn binh quyền ở Hà Đông; sau khi Bùi gia diệt vong, hắn trở thành chỉ huy Cẩm y vệ khét tiếng.
Là tay chân của hoàng đế, giám sát quan lại trong triều, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, chuyên làm những việc bẩn thỉu.
Nghe nói nổi nhất là vụ thu được một loạt nỏ xuyên trời trong phủ Quốc công sau hai triều, hắn không đợi mệnh vua, không đợi tam thư hội thẩm, liền dẫn người c.h.é.m sạch nam đinh trong phủ Quốc công.
Người ta kể ngày đó hắn rời phủ Quốc công, trên mình hắn ướt đẫm m.á.u, giọt m.á.u nhỏ xuống dài thành một đường.
Khí huyết trong phủ Quốc công còn vương mùi m.á.u nguyên cả tháng, người ta gọi hắn một cái danh xưng, Ngọc Diện Tu La.
Đạn mạc còn nói vì sao hắn được hoàng đế trọng dụng: vì khi Bùi gia diệt vong, còn lưu lại một tấm Hắc Hổ Phù, phía sau là hắc giáp quân.
Nhưng kết cục cuối cùng của hắn cũng thê t.h.ả.m như ta và nương.
Mũi tên b.ắ.n thấu tim.
Hắn là nam phụ phản diện, ta và nương là nữ phụ độc ác.
Quả nhiên, cứ là phản diện trong truyện thì dù mạnh mẽ thế nào cuối cùng cũng phải c.h.ế.t thảm.
Ta thở dài.
Đạn mạc vẫn tiếp tục kể chuyện.
Nói Bùi Hoài Cẩn đến đây vì vùng này mã phi hoành hành, đã có vài đợt c.h.ế.t người; hoàng đế sai hắn đến trừ mã phỉ.
Không biết qua bao lâu, từ xa Bùi Hoài Cẩn dẫn theo một đoàn người trở về.
Nương mềm nhũn dựa vào n.g.ự.c hắn, cằm hắn căng cứng, đôi mày mang sát khí, gươm dài ở lưng còn nhỏ m.á.u.
Ta vội vàng giãy ra khỏi tay phó tướng chạy về phía họ.
Nương mặt mày tái mét, ý phục xộc xệch, mắt nhắm c.h.ặ.t.
Nước mắt lại dâng lên, nhưng ta không lao tới làm ầm.
Nhìn Bùi Hoài Cẩn cho quân y chẩn mạch cho nương, lại cho người khiêng nàng vào xe ngựa, rồi mới nhớ đến ta.
“Nàng ấy sợ hãi quá độ mà ngất, không có gì nghiêm trọng.”
Bùi Hoài Cẩn đặt nương xuống như đặt báu vật.
Ta rướn tới nắm tay nương, nức nở hai tiếng rồi nói:
“Cảm ơn đại nhân.”
“Không gọi cha nữa sao?”
Người nam nhân nhíu mày, đôi mắt hẹp không còn lạnh như lúc trước:
“Tiểu bí mập, ngươi tên gì?”
Thật vô lễ! Ta cau mày thanh minh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta không mập, cũng không phải Tiểu Bí, ta tên Giang A Bảo!”
Hắn lại nói: “Tiểu bí mập, lại đây, kể cho ta nghe mấy năm qua ngươi và nương ngươi sống thế nào.”
Ta hơi bực hắn rồi.
Hắn đúng là nam phụ phản diện, thật khó ưa.
Ta liếc hắn một cái, Bùi Hoài Cẩn nhẹ nhàng lấy khăn lau vết m.á.u trên mặt nương.
Thái độ ân cần, trên mắt còn lộ nụ cười khó che giấu.
Nhưng hắn là chỉ huy Cẩm y vệ, nói cách khác, quyền cao chức trọng.
Trước khi lên kinh, hắn càng có thể bảo đảm an toàn cho nương.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta phải nắm lấy hắn.
Ta ngoan ngoãn kể chuyện mấy năm qua sống với nương ở trấn nhỏ.
Bùi Hoài Cẩn nghe rất chăm chú, khi nghe nương nhờ làm ở tửu lâu và nhận thêu thùa để nuôi ta, mi trên hắn rung lên.
“Vậy ngươi vì sao nghĩ ta là cha ngươi?”
“Ta thấy nương vẽ chân dung một nam nhân giống ngài.”
Ta nói dối hắn.
Ta chỉ muốn tạm thời có che chở của hắn.
Nương lần đầu nhắc đến cha ta trước mặt ta là lúc trên xe về kinh thành, làm sao có thể vẽ chân dung hắn được.
Nhưng nhìn gương mặt giữa ta và hắn gần như trùng nhau, ta cũng lăn tăn suy nghĩ.
Được rồi, bất quá là gọi vài tiếng cha, chỉ về nể mặt hắn cứu nương mà thôi.
Chuyện đúng sai còn phải đợi nương tỉnh mới rõ.
Dù sao ta chỉ là một đứa bé bốn tuổi không cha, nhận nhầm cha cũng bình thường.
Nhưng nhìn sắc mặt hắn bây giờ, có lẽ đúng đến tám chín phần.
Hắn đã cười suốt cả ngày. Thậm chí phó tướng còn thở dài:
“Ngọc Diện Tu La cũng biết cười, đáng sợ! Phải mau về Kinh thành thôi, e là trời sắp mưa.”
【Gì cơ? Ta bỏ lỡ chuyện gì sao? Tiểu nữ phụ độc ác chợt hóa con phản diện à?】
【Không phải, phản diện sao lại cười? Hắn phải u uất! Phải phát điên chứ!】
10
Nương ngủ giấc dài hơn thường.
Dạo này đường xa, nàng vừa phải chăm sóc ta, vừa phải đi đường, sắc mặt trông tái nhợt hơn, mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt.
Bùi Hoài Cẩn bèn bế ta ra khỏi xe, cùng hắn cưỡi ngựa, dặn ta đừng làm phiền nàng nghỉ ngơi.
Chúng ta tách khỏi đoàn thương buôn, trong đội toàn là bọn thô kệch, ăn uống cũng thành vấn đề đối với ta.
“Tiểu Bí mập, ăn cơm.”
Bùi Hoài Cẩn nhét một miếng bánh khô cứng vào tay ta.
“Không không không, tiểu cô nương, ăn cái này của ta!”
Một bàn tay khác đưa một miếng bánh ngô cứng, gã nam nhân khoe răng trắng cười.
“Tiểu cô nương phải ăn thịt!”
Phó tướng cho ta một miếng thịt khô.
Ta nhăn mày, thử c.ắ.n thử một chút.
Răng ta không động đậy.
Ngẩng lên, thấy mấy nam nhân ấy ăn đồ khô ngon lành, kể cả Bùi Hoài Cẩn.
Nhưng ta mới vừa bốn tuổi, răng vẫn là răng sữa yếu ớt.