Nương Ta Không Phải Là Nữ Phụ Độc Ác

Chương 7



Chỉ là không hiểu sao, trong lòng ta lại mơ hồ có chút mất mát. 

 

Rõ ràng ta mới ở cùng hắn vài ngày mà thôi.

 

Ngày vào kinh thành, ta vui mừng tột độ. 

 

Ta chưa từng thấy nơi nào phồn hoa như vậy, áp sát cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài, cái gì cũng thấy mới mẻ.

 

Bùi Hoài Cẩn mua cho ta rất nhiều món đồ nhỏ.

 

“Có thích không? Hai tháng nữa có hội đèn Trung Thu, đến khi đó ta sẽ lại đưa con ra ngoài chơi.”

 

Hắn hỏi ta, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía nương.

 

Nương cúi đầu sửa lại búi tóc rối loạn do ngủ cho ta, mắt rũ xuống, mím môi không nói.

 

Cho đến khi xe ngựa dừng trước cửa Bùi phủ, nương lại nhắc chuyện rời đi.

 

Sắc mặt Bùi Hoài Cẩn lạnh hẳn, lần này hắn không nói gì, cũng không ngăn cản. 

 

Chỉ khi lướt ngang qua nương thì hỏi một câu:

 

“Giang Vãn, nàng thực sự có tâm sao?”

 

Bước chân nương không dừng, nhưng tay nắm lấy tay ta lại run rẩy.

 

Nhưng nương chưa kịp dẫn ta đi bao xa, đã có một đội người của Kinh Triệu Doãn đến trước Bùi phủ. 

 

Không biết nói gì, Bùi Hoài Cẩn đã bị dẫn đi.

 

【Hừ hừ! Còn muốn tìm phản diện làm chỗ dựa, giờ thì phản diện cũng bị bắt rồi nhé!】

 

【Chấp nhận số mệnh đi, nữ phụ độc ác! Các ngươi có chệch hướng cốt truyện thế nào rồi cũng sẽ trở lại quỹ đạo!】

 

Những dòng đạn mạc cười trên nỗi đau người khác lại vang lên.

 

Nương khựng lại, nhìn Bùi Hoài Cẩn bị dẫn đi.

 

“Nương, cha sẽ gặp chuyện sao?” 

 

Ta kéo tay áo nương.

 

“Không đâu.”

 

Nương dắt ta đi, lần này không quay đầu lại: 

 

“Cho dù có, thì cũng chẳng liên quan đến chúng ta.”

 

13

 

Nương thuê một tiểu viện trong ngõ Hải Đường ở phía đông thành.

 

Hai ngày này, nàng ít nói, cả ngày chỉ ở trong nhà làm thêu thùa. 

 

Thực ra ta từng giả vờ ngủ, thấy nương lén vẽ Bùi Hoài Cẩn vào ban đêm. 

 

Lần này là thật, ta không hề bịa.

 

Chỉ là ta rất bận, bận chơi cùng đám trẻ con quanh đó, đồng thời âm thầm dò hỏi tin tức về nữ chính.

 

Nữ chính là thứ muội của nương, không, giờ phải gọi là kế muội rồi. 

 

Mẫu thân của nữ chính đã được nâng làm chính thất ngay năm nương rời kinh thành, nhờ vậy nữ chính trở thành tiểu thư đích xuất danh chính ngôn thuận.

 

Nàng ta còn gả cho hoàng đệ của đương kim hoàng thượng, tức là Trần Vương, nam chính.

 

Thời gian này, nữ chính vừa mang con gái trở về từ phong địa của Trần Vương, hiện ở trong phủ Thượng Thư. 

 

Tính ra đã xuất giá năm năm, đứa nhỏ lớn hơn ta bốn tháng. 

 

Hai người bọn họ chưa thành thân đã lén lút qua lại.

 

Mà Trần Vương, vốn dĩ là vị hôn phu của nương ta, tính theo thời gian, khi chưa hủy hôn với nương thì bọn họ đã dính dáng đến nhau rồi.

 

Hừ! Nữ chính gì chứ. Toàn là bọn cẩu nam nữ mà thôi.

 

Mẫu thân của nữ chính cướp trượng phu của mẫu thân nương.

 

Nữ chính lại cướp vị hôn phu của nương.

 

Cùng lúc đó, ta cũng nghe được tin tức của Bùi Hoài Cẩn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nghe nói hắn khi tham gia đ.á.n.h dẹp mã phỉ đã g.i.ế.c nhầm dân thường, coi dân vùng núi là mã phỉ mà g.i.ế.c. 

 

Giờ người thân của kẻ c.h.ế.t đã vào kinh cáo trạng.

 

Một đám lớn vây quanh trước nha môn Kinh Triệu Doãn đòi công lý, còn lôi kéo thêm dân chúng nhập vào.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Danh tiếng Bùi Hoài Cẩn vốn đã quá ác, nhiều người gào thét muốn hắn đền mạng.

 

Ta đứng từ xa nhìn, chỉ thấy một mảng đầu người chen chúc, chứ chẳng thấy cha đâu.

 

Buổi chiều về nhà, nương đang khóa cửa.

 

Nàng nhìn ta, mắt ngấn lệ. Ta biết nàng định làm gì.

 

【Nữ phụ độc ác đừng khóc, sau này còn nhiều dịp khóc nữa cơ!】

 

【Để đứa nhỏ khóc đi, bây giờ khóc nhỏ, sau này khóc to hơn!】

 

“Nương, chúng ta cùng đi tìm cha đi!” 

 

Ta chạy ào tới, níu tay áo nương.

 

“Tội này của hắn có thể nặng có thể nhẹ, lần này đi chúng ta có thể bị liên lụy…”

 

“Nương, đi thôi!”

 

Ta làm nũng, đong đưa tay nàng. 

 

Ta không muốn nhìn thấy nương khóc.

 

Hơn nữa, ta cũng có chút lo cho Bùi Hoài Cẩn.

 

Tất nhiên, ta không phải là rất lo đâu! 

 

Ta chỉ vì thấy nương lo nên mới bị ảnh hưởng thôi!

 

14

 

Nương đến Bùi phủ thì là quản gia ra nghênh đón.

 

Quản gia gia hỏi:

 

“Cô nương là Giang Vãn, Giang nương tử phải không?”

 

Nương gật đầu, sau đó liền được mời vào.

 

Rồi có ma ma dẫn chúng ta đến một tiểu viện, nói là từ trước đã được sắp đặt theo căn dặn.

 

Từ lúc bước vào viện này, hốc mắt nương đã bắt đầu đỏ.

 

Ta cũng nhận ra có chỗ không đúng.

 

Cái viện này giống hệt căn nhà ta và nương từng ở trong trấn nhỏ.

 

Đến khi bước vào phòng ngủ, nước mắt rốt cuộc tuôn tràn.

 

“Hắn… hắn vẫn luôn nhớ…” 

 

Nương thì thầm khe khẽ.

 

Mấy ngày sau, nương nhờ người dưới tay cha dò hỏi tin tức, còn bản thân thì bắt đầu gửi thiệp cho những tỷ muội từng qua lại trước kia cầu giúp.

 

Nhưng nàng đã rời kinh nhiều năm, lại là vì mất trinh tiết mà bị đuổi đi, mà giao tình giữa tiểu thư thế gia vốn toàn dựa trên lợi ích ràng buộc.

 

Đã sớm không ai còn nhớ nàng.

 

Cha bị khiêng trở về vào ngày thứ sáu, lúc trở về chỉ mặc một chiếc áo trong thấm đẫm m.á.u, trên người chi chít vết roi, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.

 

Ma ma nói hắn đắc tội quá nhiều người, có kẻ trong ngục đã ra tay.

 

Ta chạy ào tới hỏi:

 

“Ai bắt nạt cha, con sẽ lấy trâm đ.â.m c.h.ế.t hắn!”

 

Mắt ta nóng lên, miệng tự nhiên mím c.h.ặ.t.

 

“Tiểu Bí mập thật hung dữ.” 

 

Bùi Hoài Cẩn vươn tay xoa đầu ta.