Nương Ta Không Phải Là Nữ Phụ Độc Ác

Chương 8



Phó tướng thúc thúc nghiến răng:

 

“Bọn chúng ra tay, thánh thượng không thể không biết, nhưng ngài đã mặc kệ!”

 

“Đi làm việc đi, chuyện khác để sau.” 

 

Cha lạnh nhạt liếc y một cái.

 

Đến đêm, cha lại tỉnh, nương ngồi dưới ánh nến thay hắn lau mồ hôi.

 

Những giọt lệ trong suốt từ mắt nàng lăn xuống.

 

“Nương đừng khóc, cha không đau đâu.” 

 

Ta đau lòng, nhón chân lau lệ trên mặt nương.

 

Cha vốn vui mừng vì nương rơi lệ cho hắn, nghe vậy thì nghiến răng:

 

“Tiểu Bí mập, ai nói cha không đau!”

 

“Cha không được kêu đau, nương sẽ khóc đó!” 

 

Ta chắn trước mặt nương.

 

Hắn lập tức nén lại, không kêu nữa, chỉ nghiến răng mắng một câu:

 

“Nhóc con!”

 

Lần này nương cũng giận, vừa khóc xong, mũi còn đỏ, trừng mắt lên:

 

“Ngươi nói năng tử tế cho ta!”

 

Bùi Hoài Cẩn liền im bặt, yếu ớt nói:

 

“Bảo Bảo ngoan, cha không đau.”

 

Ta ngẩng đầu:

 

“Đấy mới đúng chứ! Con mới hai tuổi ngã trầy đầu gối cũng không khóc mà!”

 

15

 

Cha ta bị thương ngoài da đã sớm lành, nhưng đã lâu rồi hắn không lên triều.

 

Mỗi ngày đều ở trong phủ trông chừng nương ăn cơm.

 

Buổi sáng nương ăn xong thì bị ép uống một chén yến huyết, sau đó cha dắt nàng ra hậu viện múa kiếm.

 

Giờ ngọ ăn xong thì phải uống một chén canh, rồi sau giấc ngủ trưa họ lại ra ngoại ô tuần trang.

 

Mấy ngày qua, nương đã đen đi một chút, nhưng đôi mắt lại càng thêm sáng rực, không còn mệt mỏi như trước.

 

Họ ra ngoài chơi, ta ở trong phủ cũng bận rộn.

 

Cha không cho ta ra ngoài, ta liền mỗi ngày vào bếp giúp Triệu thẩm thẩm g.i.ế.c gà.

 

Ta xách con gà, kéo thẳng ra, rồi một d.a.o c.h.é.m xuống c.h.ặ.t đầu, sau đó quăng vào nước sôi trụng, bàn tay nhỏ bé nhanh thoăn thoắt nhổ lông.

 

Triệu thẩm thẩm sáng mắt nhìn ta rồi nhìn con gà:

 

“Tiểu thư động tác gọn gàng thành thạo, quả thật là thiên tài đồ tể a!”

 

Bà ấy muốn nhận ta làm đồ đệ, nói bà là đệ nhất đồ tể Tây Nam, có thể trong lúc gà lợn còn sống mà lột được toàn bộ xương ra nguyên vẹn.

 

Là vì từng thua cha một vụ cá cược nên mới ở lại trong phủ.

 

Mắt ta cũng sáng rực, chạy ra bưng chén trà quay lại định hành lễ bái sư.

 

Chưa kịp quỳ xuống đã bị quản gia gia lao vào bế đi.

 

Ta giãy giụa kêu to:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sư phụ! Tối nay con lại đến!”

 

Nhưng tối đó ta không đến được nữa, vì cha đã nghe nói mấy ngày nay ta toàn g.i.ế.c gà, vịt, ngỗng.

 

Quản gia gia nói còn may ta còn nhỏ, chưa kịp g.i.ế.c heo.

 

Cha lập tức hạ lệnh nghiêm, không cho ta lại gần Triệu thẩm thẩm nữa.

 

“Sang năm là lúc khai trí, tiểu nha đầu muốn học gì cũng được, chỉ một điều, không được học g.i.ế.c heo!”

 

Cha chọc chọc má ta, từng chữ từng chữ, như thể giận lắm.

 

Đi rồi vẫn còn ngẩn ngơ:

 

“Tiểu cô nương lẽ ra phải thích búp bê vải chứ? Đúng, chắc là thế. Ta đi mua… không, ta tự tay khâu.”

 

Ngày hôm sau hắn dựng một cái xích đu bện bằng hoa dây leo trong viện, để nương bế ta ngồi lên, hắn thì ở phía sau đẩy.

 

“Xem này, Tiểu Bí mập, cái này chơi vui lắm.”

 

Trên gương mặt mỹ nhân xinh đẹp nam nữ bất phân của cha hiện lên nụ cười hiền hậu của một cha.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Đang chơi vui nhất thì phó tướng thúc thúc lại tới, cha liền thu nụ cười, cùng hắn vào thư phòng.

 

“Nương, con muốn đi tiểu.”

 

Nương ngồi trên xích đu, rũ mắt không biết đang nghĩ gì, ta gọi mấy lần nàng mới hoàn hồn.

 

Ta cũng thu lại nụ cười.

 

Những ngày này ta nhìn rõ ràng, cha và nương rõ ràng có tình cảm, nhưng giữa họ lại như cách một tầng gì đó.

 

“Được, nương dẫn con đi.”

 

“Không cần đâu nương, Bảo Bảo là đứa trẻ lớn rồi, sẽ tự thay y phục được rồi!” 

 

Ta ngẩng khuôn mặt ngây thơ.

 

Nương dưới giàn hoa tử đằng dịu dàng xoa đầu ta.

 

Ta chợt linh cảm, bất giác nói:

 

“Từ trước nương vì có Bảo Bảo mà phải xa xứ chịu bao khổ cực, nay tìm được cha, ông ấy cũng giống Bảo Bảo, rất thích nương. Nương à, Bảo Bảo hy vọng nương có thể hạnh phúc!”

 

Trước kia ta thông minh sớm, nhưng tính tình cổ quái, ngoài việc suốt ngày nghĩ cách thay đổi kết cục của nương thì chẳng nghĩ gì khác.

 

Nhưng nay gặp được cha, ta nghĩ, nếu nương có thể sống thật tốt, lại còn được hạnh phúc, thì mới là tốt nhất.

 

Ta lén đi theo cha và phó tướng thúc thúc đến thư phòng, bên trong truyền ra tiếng nói:

 

“Lần này dân tụ tập ngoài nha môn Kinh Triệu phủ là có kẻ ở sau lưng xúi giục, hiện đã tra được mấy kẻ dân náo loạn nhất đều trong một đêm biến mất, manh mối đứt rồi.”

 

“Ngoài vị kia, còn ai có thể xử lý sạch sẽ như vậy?” 

 

Cha cười lạnh: “Vị tân đế này đa nghi, một ngày Hắc Hổ phù chưa lộ diện, hắn sẽ một ngày không dời ánh mắt khỏi ta.”

 

“Đại nhân, bên Trần vương dạo này hành động liên tục. Trước kia đã có lời đồn tiên đế muốn truyền ngôi cho hắn chứ không phải bệ hạ.”

 

“Vài ngày trước Trần vương phi còn tới phủ gửi thiệp, nói là nghe nói tỷ tỷ nay đang tá túc trong phủ, muốn đến thăm, vậy có nên… thử tiếp xúc với họ không?”

 

“Đừng để nàng ta lại gần mẫu tử Giang Vãn.”

 

Giọng cha trầm thấp nặng nề.

 

【Đúng! Chính là tuyến tình tiết này! Phản diện trước hết dựa vào nam chính, định giúp hắn đoạt ngôi rồi thừa dịp triều chính bất ổn mà khống chế triều cục, nhưng nam chính đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ lúc để phản diện c.h.ế.t dưới vạn tiễn xuyên tâm!】

 

【Đừng thấy nam chính nữ chính gần đây không ngừng hạ mình tới thăm phản diện, thực ra là muốn có được Hắc Hổ phù.】

 

【Kẻ tham lam như phản diện, nam chính làm sao có thể giữ lại sau khi thành sự!】

 

Ta gõ cửa, tiếng nói bên trong ngưng bặt.