Nương Tử Ngốc

Chương 4



Hình như ta lại trở về năm tám tuổi, trong dòng nước lạnh lẽo, cố sức gọi tên Dương Thần.

Nhưng lại không nghe thấy một chút hồi đáp nào. Dương Thần một mình về nhà, khóa cửa lại. Để mặc ta bên lề đường.

Sau ngày hôm đó, ta không còn mơ thấy ngôi nhà lớn nữa. Chẳng qua thỉnh thoảng vẫn còn nghĩ đến Dương Thần.

Dù sao thì, ngoài Dương Thần, ta cũng chẳng còn người thân nào khác.

Tần Ngọc Quân đưa ta đến học đường. Đây là lần đầu tiên trong đời ta đặt chân vào nơi thánh hiền như thế này, toàn thân đều không thoải mái.

Phu tử bảo ta ngồi ở hàng cuối, khi giảng bài ta cứ ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng chán quá, bẻ gãy cả cây bút lông, bị lão tiên sinh đuổi ra khỏi nhà.

Tần Ngọc Quân đuổi theo ra.

Ta hơi áy náy: "Xin lỗi, thiếp thật sự không hứng thú với những chuyện này."

Cũng không đúng, ta chỉ nghe lọt tai khi Tần Ngọc Quân giảng bài cho ta, nghe người khác giảng thì luôn buồn ngủ.

Tần Ngọc Quân lắc đầu: "Nàng không ngốc, nàng chỉ học hỏi hơi chậm một chút."

"Ta có thể dạy nàng, một lần không đủ thì một trăm lần."

Ta vội vàng lắc đầu: "Điều này không nên đâu, một trăm lần thì đúng là muốn lấy mạng thiếp."

Y lại nghiêm túc đặt ngón tay lên giữa hai hàng lông mày ta, từ từ vuốt phẳng nếp nhăn sâu đó.

"Không muốn học thì không học nữa, ta biết những thứ này là đủ rồi."

Ta chợt nhận ra và nhìn y.

"Tần Ngọc Quân, không phải chàng muốn cưới thiếp đấy chứ?"

Mặt Tần Ngọc Quân lập tức đỏ bừng.

Ta vội vàng lắc đầu: "Cái tính hay càm ràm của mẹ chàng, thiếp thà không làm con dâu của bà ấy!"

Kỳ thực, gả cho Tần Ngọc Quân cũng khá tốt. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ta liền ra sức lắc đầu, muốn đánh bật nó ra.

Nếu ta gả cho Tần Ngọc Quân, vậy Dương Thần phải làm sao?

Tần Ngọc Quân hỏi ta: "Hiếm khi vào thành một chuyến, nàng muốn đi dạo chơi ở đâu?"

Ta suy nghĩ một lát, kéo tay y đi xem ngôi nhà lớn nhất trong thành. Bức tường cao chót vót còn cao hơn cả hai chúng ta cộng lại, ta cố gắng nhón chân nhìn cảnh vật bên trong tường, nhưng chỉ mỏi cổ.

Ta chỉ vào ngôi nhà, làm điệu bộ với y:

"Tướng công của thiếp nói, sau này y phát đạt, sẽ mua cho thiếp một ngôi nhà còn lớn hơn thế này, y còn mua cho thiếp rất nhiều quần áo đẹp, hai chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau."

Ta đang nói bừa, Dương Thần chê ta xấu hổ, chưa bao giờ đưa ta vào thành.

Tần Ngọc Quân thản nhiên kéo tay ta, đưa ta đến gõ cửa nhà. Ta muốn giằng ra, nhưng y lại cười nói với ta:

"Đây là nhà của ta, muốn mua một cái lớn hơn cái này, e là phải tốn chút sức lực."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta mắt tròn mắt dẹt, bị y kéo vào sân.

Cho đến khi một đám quản gia, nha hoàn gọi y là thiếu gia, ta mới tin rằng y không nói dối.

"Sao chàng không đón mẹ chàng vào thành hưởng phúc?"

Ta nhớ đến đại thẩm ở quê, cụ bà ngày nào cũng làm nông, lưng đã còng.

Khóe miệng Tần Ngọc Quân giật giật:

"Bà ấy nói ở quê có người chịu nghe bà ấy càm ràm, vào thành chỉ có một đám nha hoàn không biết nói chuyện phục vụ."

Thiên Thanh

Lần này ta đã hiểu rồi. Hóa ra kẻ chịu thiệt này chính là ta. Y đưa ta ở trong thành nửa tháng.

Phong cảnh trong thành đẹp, ta thậm chí còn nảy sinh ý định sống lâu dài ở đây. Nửa tháng sau, ta gặp người không ngờ tới ở tiệm vải.

Dương Thần.

Lúc này y đã rời khỏi thôn tròn một năm, toàn thân trắng trẻo mềm mại, ta hầu như không nhận ra y.

Cô nương bên cạnh y che mặt bằng khăn voan, chỉ lộ ra đôi mắt đầy ý cười. Hai người chọn một tấm vải, nhờ lão thợ may trong tiệm làm một bộ hoa phục.

Ta thấy y rất vui, giằng tay Tần Ngọc Quân đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, liều mạng vẫy tay về phía y.

"Tướng công! Tướng công về đón thiếp rồi!"

Toàn thân Dương Thần cứng đờ. Ta chạy đến bám chặt cánh tay y.

"Tướng công về mua váy đẹp cho thiếp sao? Thiếp biết tướng công sẽ không phụ thiếp mà."

Ta hơi đau lòng nhìn y, kinh thành đất lạ người xa, chắc hẳn y đã chịu không ít ấm ức, gầy… đã béo lên một vòng rồi.

Chát!

Dương Thần đột nhiên tát một cái vào mu bàn tay ta.

Y nghiến răng nghiến lợi: "A Viễn, nàng đúng là ngu không có thuốc chữa!"

"Ta và nàng chỉ vì tình cảm thuở thiếu thời mà định ra hôn ước, căn bản không phải là phu thê thực sự, ta hứa với nàng sau này ổn định ta sẽ cho nàng gấm vóc lụa là, nàng đừng quá tham lam."

Ta há miệng, cổ họng như bị hóc xương cá.

"Tướng công, thiếp..."

Ta muốn nói với y, chẳng qua ta ta thấy y nên rất vui. Giống như trước đây mỗi lần ta làm xong việc về nhà, thấy ngọn đèn y để lại cho ta, ta đều rất vui.

Cô  nương bên cạnh y thong thả mở lời:

"A Thần, đây chính là cô ngốc mà huynh nói đã đính ước với huynh sao?"

Giọng nàng ta như nước chảy, khiến toàn thân ta rùng mình.

"Nếu nàng ta muốn quần áo đẹp, bổn tiểu thư sẽ tùy tiện sai mấy người hầu trong phủ đưa những bộ đồ không dùng nữa cho nàng ấy là được, nữ tử nhà nông này qua loa một chút là xong, hà cớ gì phải làm khó coi đến vậy?"

Dương Thần ở trước mặt nàng ta không còn vẻ cao ngạo như ngày thường, mà cười nịnh nọt.