Nương Tử Ngốc

Chương 5



Bên cạnh lập tức có mấy người hầu chạy đến, lấy mấy bộ quần áo thơm phức từ trong xe ngựa đậu bên đường, tiện tay ném xuống chân ta.

Một miếng ngọc bội rơi trúng khóe mắt ta, m.á.u lập tức chảy ra. Đau quá. Đau hơn cả những lần trước đây khi làm cơm cho Dương Thần bị cắt vào tay.

Ta cố nhịn không khóc, ôm lấy quần áo trên đất. Con người rốt cuộc vẫn phải sống, đồ hời nhặt được thì lý nào lại không lấy.

Chẳng qua vừa nhặt xong, nước mắt làm ướt vạt áo, làm bẩn cả lụa là gấm vóc. Trong truyện nói, sau khi nam nhân phát đạt, người đầu tiên vứt bỏ chính là người vợ tào khang.

Quả nhiên là vậy. Ta khóc đến mức thở không ra hơi. Trong mơ hồ, có người dịu dàng ôm lấy vai ta.

"Tiểu Viễn, có chuyện gì vậy?"

Tần Ngọc Quân ôm ta vào lòng, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm đôi nam nữ đối diện. Nữ tử kia thấy y, không nhịn được nhíu mày.

"Dạy dỗ một cô nương không hiểu chuyện, liên quan gì đến ngươi?"

Ta lắng nghe kỹ hơn, mới phát hiện hình như họ quen biết nhau.

Tần Ngọc Quân cũng quen biết những nữ tử xinh đẹp và thông minh hơn rồi.

Liệu Y có bỏ ta không? Ta lắc đầu rồi lại gật đầu, suýt nữa biến đầu mình thành cái trống lắc.

Tần Ngọc Quân dịu dàng lau vệt nước mắt trên mặt ta, nhưng lại không hề chia một chút ánh mắt nào cho nữ tử kia.

"Không phiền ngươi bận tâm."

Dương Thần còn muốn gây khó dễ, người nữ tử kia ngăn lại, làm nũng với y: "Mặc kệ tên điên này, huynh đã hứa sẽ mua quần áo mới cho thiếp mà."

Ta đột nhiên không muốn sống ở thành nữa. Nơi đây quá lớn, căn bản không thuộc về ta. Ta là một con ngốc nhà nông, chỉ vậy thôi.

Khi đưa ta về nhà, Tần Ngọc Quân đột nhiên đưa cho ta một cái bọc vẫn giấu trong lòng.

Dưới ánh trăng, vành tai y đỏ bừng. Ta mở ra xem, bên trong là tấm vải hôm nay nhìn thấy ở tiệm vải, y đã sai người làm thành một y phục kiểu quần, rất đẹp.

Khi làm việc, chắc hẳn cũng rất tiện lợi. Ta ngây người nhìn khuôn mặt thanh tú tuấn dật của thanh niên dưới ánh trăng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Y đột nhiên áp sát vào má ta, nhẹ nhàng hôn lên. Đôi môi mềm mại mang theo mùi gỗ thông, ta ngây ngẩn đáp lại y.

Thiên Thanh

Ánh trăng đêm nay... thật đẹp.

"A Viễn, con ranh con này, đang làm gì thế!"

Cái đầu đang say đắm của ta đột nhiên bị tiếng hét lớn đầy khí lực của bà lão kia đánh thức.

Quay đầu nhìn lại, đại thẩm đang đứng ở đầu làng, trong tay còn cầm con d.a.o cắt cỏ cho lợn.

Xong rồi.

Ta… con heo rừng này, đi cắn phá rau cải nhà người ta, hình như bị phát hiện rồi.

Hôm đó, Tần Ngọc Quân bị đại thẩm kéo tai lôi vào hậu viện. Sau khi ra ngoài, y hỏi ta có muốn làm phu nhân của y không.

Ta quả nhiên là người ngốc có phúc. Tổng cộng có hai tướng công, đều là người đọc sách. Tần Ngọc Quân thì tốt hơn một chút. Y sẽ đưa ta đến học đường, dạy ta biết chữ, mua cho ta quần áo mới...

Đại thẩm thực sự không thể cãi lại y, bèn lườm nguýt rồi từ đáy rương lấy cho ta một bộ hỉ phục.

"Đây là y phục của mẫu thân Ngọc Quân mặc khi còn trẻ, vậy mà lại rẻ mạt cho con bé ngốc như ngươi."

Trên quần áo thêu hình phượng hoàng, nhìn là biết chỉ có nhà phú quý mới mặc nổi.

Đại thẩm cẩn thận tô vẽ lông mày và đôi mắt của ta, cho đến khi ta không nhận ra người trong gương là ta nữa thì mới chịu dừng tay.

"A Viễn cũng là cô gái lớn rồi."

Ta không có phụ mẫu huynh muội, chỉ đơn giản bái lạy trời đất coi như nghi lễ thành hôn đã xong.

Tần Ngọc Quân nắm tay ta, dẫn ta vào động phòng. Uống chén rượu giao bôi xong, mặt y đỏ bừng đáng sợ, khẽ gọi tên ta.

"Tiểu Viễn, quần áo mới đã mua rồi, nhà cửa nếu nàng muốn ở thì chúng ta dọn vào thành, nàng còn muốn gì nữa, ta đều sẽ cho nàng."

Ta cười ngây ngốc, sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của mình.