Nương Tử Ngốc

Chương 8



Tối đi ngủ, y hôn lên trán ta.

"Lúc ta còn rất nhỏ, đã muốn sống một đời bình yên như vậy."

Ta thấy y đang nói bậy.

"Tướng công, chàng nhiều tiền như vậy, lại không sợ đói bụng, trước đây không tốt sao?"

Đầu y áp sát vào hõm cổ ta. Cẩn thận hít hà mùi hương thảo dược trên người ta.

"Có Tiểu Viễn mới là tốt."

Ta thầm bổ sung trong lòng. Có Tần Ngọc Quân ta cũng thấy tốt.

Ngày hôm sau, khi Tần Ngọc Quân trở về, y mang cho ta một hộp son phấn. Ta nhớ lại mùi hương ngửi được trên người mấy tiểu công trước đây, vô thức muốn tránh ra.

Y lại nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.

Khi mở nắp hộp son phấn ra, ta ngửi thấy bên trong có một mùi hương thảo dược thoang thoảng.

Y cười nói: "Ta đến tiệm thuốc mua một ít thuốc an thần, nhờ người làm thành phấn thơm."

"Chẳng phải trước đây nàng nói muốn làm y sư sao, giờ đây cũng có thể giúp nàng tròn giấc mộng rồi."

Ta vui vẻ mân mê hộp phấn hương, mãi đến tối trước khi đi ngủ mới nhớ ra hỏi y:

"Sao chàng biết thiếp muốn làm y sư?"

Thiên Thanh

Suy nghĩ một lát, lại yên tâm gật đầu. "Tướng công của thiếp là người lợi hại nhất thiên hạ, biết được cũng không có gì lạ."

Dương Thần c.h.ế.t rồi. Bị sét đánh chết. Nghe nói công chúa bướng bỉnh, giữa ngày mưa bão bắt y đi múa kiếm, một tia sét đánh xuống, người c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Công chúa tìm thấy một ít thảo dược đã được gói sẵn trong phòng y, nàng ấy sai người mang đến cho ta. Nói rằng khi Dương Thần còn sống đầu óc không tỉnh táo, cứ khăng khăng nói ta thích những thứ này, nhất định phải tặng cho ta.

Ta ném chúng đi. Đúng là có bệnh, không thuốc chữa nổi. Trước đây khi ta vẫn còn là một nữ tử nông thôn, y khinh thường ta đủ điều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thậm chí không muốn ta tiễn y vào kinh. Giờ đây ta đã làm phu nhân Trạng nguyên, y lại nịnh nọt ta. Y thật là kỳ lạ.

Đêm hôm đó, ta lại mơ thấy Dương Thần. Y đọc sách đến lúc hứng thú, đột nhiên kéo ta sang một bên:

"A Viễn, nếu ngày đó ta vươn tới mây xanh, ta nhất định sẽ không phụ nàng."

Ta cười ngây ngốc: "Vậy chàng phải cho thiếp ở nhà lớn, mặc quần áo đẹp, cả đời không bị ai ức hiếp, nếu lừa thiếp, chàng sẽ trời phạt."

Khi tỉnh dậy, ta vẫn còn hơi buồn. Không phải ta chưa từng nghĩ đến sẽ cùng Dương Thần làm phu thê bình thường cả đời. Ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu y không thi đỗ công danh, hai chúng ta sẽ đi trồng trọt, sức khỏe y không tốt, thì cứ ngồi trên bờ ruộng nhìn ta vung cuốc.

Kỳ thực ta không trách y cưới công chúa. Ta biết người đọc sách luôn coi thường đứa ngốc như ta, những năm nay ta cũng chỉ coi y như người thân. Nhưng mà... y không nên coi ta như cỏ rác. Chúng ta là người thân cuối cùng trên đời mà.

Ta được Tần Ngọc Quân bầu bạn đi thăm mộ Dương Thần. Đang thăm mộ được nửa chừng, y đột nhiên nói với ngôi mộ:

"Gần đây ta đã được thăng quan tam phẩm, nói ra thì còn hơn chức quan cao nhất của ngươi hai phẩm nữa. Thê tử ta tốt như vậy, sau này ta sẽ cho nàng ấy những điều tốt nhất, ngươi cứ an tâm mà đi đi."

Đây là... ghen sao?

Ta mắt tròn mắt dẹt nhìn y giáng hai cú đạp mạnh vào nấm mồ.

Ta nghĩ, nếu Dương Thần ở dưới kia nhận được "cống phẩm" này, chắc là không yên lòng được rồi.

Đông đi xuân đến, cục diện triều chính biến hóa khó lường. Công chúa tham gia tranh giành ngôi vị, trước khi đi đã nói chuyện với Tần Ngọc Quân suốt đêm.

Y sợ ta ghen, nên mang ta theo bên mình. Công chúa cười khẩy: "Ngươi cam tâm chịu đựng một kẻ ngốc cả đời sao? Ta còn tưởng ngươi vào thành làm quan là cuối cùng cũng đã khai sáng ra rồi chứ."

Tần Ngọc Quân thản nhiên cười: "Ngươi không phải cá, sao biết niềm vui của cá."

"Tỷ tỷ, chúc tỷ thành công."

Đại thẩm đứng ở cửa nhìn chúng ta, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài. Ta còn chưa kịp hỏi, Tần Ngọc Quân đã chủ động kể chuyện cho ta nghe.

Y và công chúa là tỷ đệ cùng một mẫu thân.

Ta hỏi: "Vậy chàng là hoàng tử rồi sao? Sau này sẽ là người làm hoàng đế à?"