Tần Ngọc Quân lắc đầu: "Mẫu phi của ta không được sủng ái, bị kẻ gian hãm hại, trước khi mất đã gửi gắm ta cho ma ma, để bà đưa ta ra khỏi cung. Chắc là vào năm nàng tám tuổi."
Mắt y nhìn rất xa xăm. Xa đến nỗi ta nghe thấy tiếng binh đao c.h.é.m g.i.ế.c từ phía đó truyền đến. Đó là công chúa dẫn quân tiến vào kinh thành, thề phải thanh trừng gian thần bên cạnh vua.
Ta hơi lo lắng: "Tướng công, ngộ nhỡ tỷ ấy không thích thiếp thì phải làm sao?"
Tần Ngọc Quân ôm ta vào lòng.
"Tỷ ấy là người thông minh, không thích kẻ ngốc."
"Nhưng ta cũng bẩm sinh ngu độn, không có chí lớn, hợp với nàng như trời sinh vậy."
Sau khi công chúa lên ngôi, đặc biệt tổ chức lại một lễ cưới cho Tần Ngọc Quân và ta.
Nàng ấy nói họ là hoàng thân quốc thích, những nghi lễ cần thiết không thể bỏ qua.
Nàng ấy nhăn mũi chê bai ta:
"Ngươi kết hôn với đệ đệ ta cũng tốt, đỡ cho thằng ngốc đó bị người khác lừa gạt."
Trong đêm tân hôn, nàng ấy tặng cho ta một tiệm thuốc.
Thiên Thanh
Ta mặc bộ hỉ phục hoàn toàn mới, trong đêm động phòng hoa chúc, đột nhiên hỏi Tần Ngọc Quân một câu: "Tướng công, lúc đó chàng và thiếp rõ ràng là lần đầu gặp mặt, vì sao lại đối xử tốt với thiếp như vậy?"
Tần Ngọc Quân cùng ta giao bôi.
"Kỳ thực... sớm hơn một chút."
Năm y mười tuổi, theo ma ma trốn khỏi cung cấm, hai người không may lạc nhau, đêm khuya sương xuống nặng hạt, y bắt đầu sốt cao.
Y chạy ra bờ sông uống nước, được A Viễn vừa tỉnh khỏi hôn mê cứu sống.
A Viễn cũng đang sốt, may mắn thay nàng ấy biết một vài loại thảo dược, dồn hết sức lực sắc một bát thuốc đen sì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thuốc chỉ đủ dùng cho một người, A Viễn lừa y rằng mình đã uống rồi, cười đưa thuốc cho y.
Tần Ngọc Quân ngủ một giấc dài nhất trong đời.
Khi y tỉnh dậy, ma ma đã ở bên cạnh y.
Còn cô gái tên A Viễn kia, nghe nói được người nhà tìm thấy, đưa đi làm tức phụ nuôi từ nhỏ.
Y lẳng lặng nhìn nàng ấy, xác nhận gia đình kia đối xử với nàng ấy rất tốt, mới đi làm việc của mình.
Y mang theo lòng hận thù đối với những kẻ trong triều, ngày đêm miệt mài đèn sách.
Lần nữa gặp lại, người tỷ tỷ ở sâu trong cung cấm vừa hay liên lạc được với y, hỏi y có muốn làm hoàng đế không.
Nhưng Tiểu Viễn của y không muốn làm hoàng hậu, nàng ấy chỉ muốn mưa thuận gió hòa.
Hôm đó y và công chúa tâm sự thâu đêm.
Cuối cùng hỏi công chúa: "Tỷ tỷ, tỷ muốn làm hoàng đế sao?"
Công chúa haha cười lớn: "Bị đệ nhìn thấu rồi, sau này dù đệ có làm hoàng đế, ta cũng sẽ giành lấy vị trí này."
Tỷ tỷ của y bẩm sinh đã thông minh, rốt cuộc y không thể sánh bằng.
Đêm đã khuya, ta nằm nghiêng bên cạnh Tần Ngọc Quân.
Tiếng thở của hai người hòa quyện vào nhau, không phân biệt.
Tần Ngọc Quân mở mắt, mượn ánh trăng mà hứa với ta:
"Tiểu Viễn, đời này cùng nàng đầu bạc răng long, tuyệt đối không thất hứa."
Đêm nay ánh trăng thật đẹp.
-Hết-