Ngủ đến buổi trưa, Chúc đình sư vẫn chưa trở về, Lưu Tiểu Lâu đã nghỉ ngơi đủ, thế là đứng dậy ra khỏi phòng, đi sâu vào trong thung lũng, vẫn đi tới ngoài hàng rào tre kia, ngừng chân ở đó, ngắm nhìn vào trong.
Khói từ đan lô thiêu đốt vẫn bốc lên ngùn ngụt, ngưng kết thành một đoàn mây trắng ở độ cao trăm trượng, trong mũi ngửi được thanh hương thoang thoảng nhụy hoa nở rộ, hắn không rành luyện đan, không cách nào phân biệt thành phần linh tài từ trong đan hương, không biết Nhan Thuật đang luyện đan gì.
Lưu Tiểu Lâu đương nhiên hi vọng hắn luyện chính là Trúc Cơ Đan, cho nên mỗi ngày nhất định phải đến đây đi một vòng, như một cách thúc giục.
"Có ai không? Có ai không? Tại hạ vừa đói vừa khát, không biết nơi nào có cơm nước?" Cách hàng rào hét vào trong vài tiếng, hồi lâu, không thấy vị đồng tử kia đáp lại, hắn liền xoay người rời đi.
Ra khỏi thung lũng, thấy phiến huyễn cảnh loạn thạch mà hôm qua lần mò đi vào, lần này không đi vào nữa, men theo rìa đi vòng gần dặm, nhìn thấy một dòng suối nhỏ, chảy ra từ trong rừng rậm thâm sơn bên trái, linh lực thơm ngát, hoài nghi là dòng suối chảy qua dược điền, thế là xuôi theo suối đi lên, dần tiến vào một hẻm núi cao.
Quan sát đến quan sát đi, lại là một tòa huyễn trận ngăn trở, hơn nữa không phải là loại tiện tay có thể phá. Hắn liền trèo lên từ vách núi bên trái, khi lên đến hơn mười trượng, trông thấy phía dưới là vực sâu, sâu không lường được, thế là thả người nhảy lên, rơi xuống vực sâu. Vừa rơi được nửa chừng, bốn phương tám hướng liền có sợi đằng vung vẩy mà đến, đính trói buộc hắn.
Điểm này Lưu Tiểu Lâu không nhìn ra, hơi có vẻ ngoài ý muốn, bất quá ứng đối cũng không khó, ném ra Lâm Uyên Huyền Thạch Trận mình luyện chế, khởi động trận pháp, liền rơi vào một tòa tiểu viện có đình lâu, những sợi đằng kia giương nanh múa vuốt ngoài tường viện, tựa như bầy rắn loạn vũ.
Hắn chạy vào trong lầu, liếc nhìn nữ tử trong màn trướng giữa sảnh, nhìn dung mạo lờ mờ có mấy phần. . . Thanh Trúc?
Hay là Cửu Nương?
Hoặc là Ngũ Nương?
Giờ phút này không rảnh nhìn kỹ, lao qua, giết ra từ cửa sau mà hắn lưu trong trận pháp, chuyển tay thu hồi trận bàn, huyễn trận biến mất, bản thân xuất hiện trước một hồ nhỏ.
Lấy huyễn trận phá huyễn trận, vốn là một trong những thủ đoạn phá trận của trận sư.
Hồ nhỏ trước mắt bất quá ba, bốn trăm mẫu, nhưng linh tính mười phần, sóng cao nước sâu, cuốn lên từng lớp bọt trắng xóa vào bờ, như đại giang chảy xiết.
Trong hồ nước thế này, nhất định có tôm cá thủy thú tràn đầy linh tính, bởi vậy Lưu Tiểu Lâu liền xuống nước, trong tay còn cầm năm hạt Bảo Quang San Hô Châu, đủ để hắn lưu lại đáy hồ nửa canh giờ.
Mặt hồ không rộng, dưới nước lại cực sâu, chỉ vài bước vào nước, cảm giác như đứng bên vách đá, lại đi về phía trước, phía dưới chính là một vùng tối tăm, tựa như vực sâu không đáy, khiến người ta cảm thấy như vào biển cả.
Chìm xuống ba, bốn mươi trượng mới tính thấy đáy, lại hướng về giữa hồ, đáy hồ vẫn tiếp tục dốc xuống. Phía trước lại là một vách đá, Lưu Tiểu Lâu lại chìm xuống chừng hai mươi trượng, lần nữa thấy đáy, giẫm trên đá vụn đáy hồ, lúc này, màng nhĩ đã hơi đau nhức.
Một con cá lớn bơi tới, hình thể không kém Lưu Tiểu Lâu quá nhiều, đầu cá chiếm nửa người, đuôi cá mang theo phân nhánh kì lạ, một hàng răng như răng cưa, dưới dạ minh châu chiếu rọi phản xạ ánh sáng.
Nó bơi tới gần Lưu Tiểu Lâu, đối mặt với Lưu Tiểu Lâu một lát, bắt đầu đong đưa đuôi chậm rãi xoay quanh, cảm giác dưới nước bị cản trở rất nhiều, Lưu Tiểu Lâu không mò ra nội tình của con cá này, nên quan sát làm chủ, xoay vòng theo nó.
Con cá này càng chuyển càng nhanh, dần dần hình thành bọt khí chảy xiết ở phần đuôi nó. Bọt khí càng ngày càng dày đặc, hình thành một cỗ xoáy khí, sau đó khuấy động dòng nước xung quanh, hình thành xoáy nước mạnh mẽ.
Người bình thường chỉ sợ đã nhịn không được, nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ như Lưu Tiểu Lâu mà nói, xoáy nước này chỉ như trò trẻ con, không đáng nhắc tới.
Kiến thức thần thông của quái ngư này, Lưu Tiểu Lâu đưa tay ra, trực tiếp kéo mang cá, kéo xuống dưới người rồi cưỡi lên.
Ngón tay thoáng nới lỏng, quái ngư lập tức lao vút đi, liều mạng bơi về phía giữa hồ, rồi đột nhiên chui vào một vết nứt bên cạnh, lặn xuống vùng nước sâu hơn.
Nếu xem đáy hồ như những bậc thang lớn, nơi này hẳn là bậc thứ ba, lại không phải đáy bằng, mà giống như đi xuyên qua trong dãy núi, bên người khắp nơi đều là vết nứt cùng hang đá.
Xuyên qua nham động bịt kín khiến người ngạt thở ghé một lúc, quái ngư đột nhiên tiến vào một cửa động tối như mực, từ động chuyển tĩnh, cứng đờ.
Lưu Tiểu Lâu có thể rõ ràng cảm ứng được, nó đang hấp thụ linh lực nơi này, nơi này tựa hồ là một chỗ linh nhãn linh lực dồi dào.
Thông qua ánh sáng của dạ minh châu, Lưu Tiểu Lâu quan sát hắc động này, không thấy thêm vết nứt hay lối ra nào nữa, chỉ có thi cốt chồng chất dày đặc phía dưới, đã nhìn không ra là thi cốt của động vật gì.
Nhặt lên một khúc xương đào bới một lúc, thế mà để hắn phát hiện mười mấy khối linh thạch cùng một chuỗi vòng tay.
Linh thạch thì không nói, vòng tay lại là kiện pháp khí, có thể trữ được mấy lít nước, cũng có thể dùng như một pháp khí trữ vật nhỏ. Vòng tay được chế tạo từ kim ti cùng bảo thạch, rõ ràng dành cho nữ tử, nếu ở nơi không có nước, chính là một bảo bối cực kỳ hữu dụng.
Thấy nơi này nhàm chán, Lưu Tiểu Lâu đạp mạnh hai chân, quái ngư bị đau, lại chui ra khỏi động, tiếp tục bơi về phía trước, trên đường lại trải qua vài hang động khác, có tôm lớn ẩn giấu, có cua lớn ẩn giấu, còn có mấy loại rắn nước chưa thấy qua, Lưu Tiểu Lâu đều vào trong dạo một vòng. Gom lại những vật tìm được ngược lại là phát bút tiểu tài, kiếm ba mươi mấy khối linh thạch, chỉ là không có đồ tốt như vòng tay.
Cuối khe đá có một hang động, bên trong lóe lên hai con mắt xanh uông uông, Lưu Tiểu Lâu không biết là thủy quái gì, đối mặt với nó hồi lâu, rốt cục vẫn không có mạo hiểm.
Một lý do khác không vào trong, chính là thủy áp nơi này rất lớn, rõ ràng cao hơn những nơi khác, khiến cảm giác khó chịu của hắn tăng vọt.
Thúc giục quái ngư nổi lên, liên tiếp nghỉ ngơi một chút ở hai vách đá, điều chỉnh khí tức, cuối cùng nổi lên mặt nước.
Cưỡi quái ngư đến bờ hồ, đang định kéo quái ngư lên bờ, xem có thể nếm thử hương vị hay không, liền thấy ba người vội vàng chạy đến, lại là Lương Nhân An cùng Hoa chấp sự hôm qua, cùng với Chúc đình sư đi phía sau bọn họ.
Hoa chấp sự chỉ vào quái ngư dưới hông Lưu Tiểu Lâu, kêu lên: "Tam Vĩ Ngạc Điêu!"
Lưu Tiểu Lâu cười nói: "Xuống nước chơi một lúc, không nghĩ gặp phải súc sinh này, nhìn gia hỏa này, phiêu phì thể tráng (mập mạp khoẻ mạnh), chúng ta nhóm lửa nướng nó đi. .
"
Hoa chấp sự liên tục giẫm chân xua tay: "Không được không được, xin Lưu chưởng môn xuống ngay, Ngạc Điêu này là linh thú Tiểu Viên Sơn ta nuôi trong nước, không được làm nó bị thương, mau mau thả nó!"
Lưu Tiểu Lâu kinh ngạc: "Cũng không thấy nó có bản lãnh gì a. . ."
Hoa chấp sự kêu lên: "Lưu chưởng môn mau thả nó, đã nuôi ba trăm năm!"
Lưu Tiểu Lâu nói: "Tốt a tốt a. . ." Xuống từ trên lưng cá, một cước đá Ngạc Điêu trở lại nước, rồi đi đến cây liễu gần đó bẻ một cành: "Vậy… Ta câu mấy con cá nấu canh."
Nhưng lại bị Hoa chấp sự ngăn cản, Lưu Tiểu Lâu không vui: "Vừa không cho cơm nước, vừa không cho câu cá, đi săn được chứ? Ta đi săn mấy con sơn tước."
Lương Nhân An nói: "Chúng ta đi Nguyệt Trân Lâu. . ."
Quay sang Chúc đình sư đội mũ che mặt: "Đình sư, chúng ta cùng dùng bữa được không? Dược thang Tiểu Viên Sơn ta thiên hạ nhất tuyệt, rất tốt cho thần thức… A, tuyệt đối không đắng, hương khí đậm đà, khiến người thèm nhỏ dãi."
Chúc đình sư do dự một lát, gật đầu nói: "Vậy liền nếm thử?"
Lương Nhân An đại hỉ: "Hoa chấp sự, nhanh đi chuẩn bị!"
Sau khi Hoa chấp sự đi Nguyệt Trân Lâu, Chúc đình sư ngừng chân bên hồ, nhìn sóng lớn đánh vào bờ, hiếu kỳ nói: "Hồ này rất kì lạ, trong hồ có rất nhiều linh thú sao?"
Lương Nhân An ân cần giới thiệu: "Đây là Thần Thủy Hồ của Tiểu Viên Sơn ta, đáy hồ có thể thông với khe hở hư không, trong hồ có bát đại linh thú."
Chúc đình sư hâm mộ nói: "Khe hở hư không? Phía Xuyên Tây chúng ta, chỉ Thanh Thành Sơn có, thiếp thân chưa từng thấy bao giờ."
Lương Nhân An không chút do dự nói: "Nếu Chúc đình sư rảnh, tối nay ta cùng Chúc đình sư thăm dò khe hở đáy hồ!"
Chúc đình sư nói: "Tối nay. . . Không tiện lắm, thiếp thân còn muốn tu hành."
Lương Nhân An không hiểu: "Tu hành? Nhất định phải đêm nay sao?"
Chúc đình sư nhìn sang Lưu Tiểu Lâu: "Bí thuật của Lãng Viên Sơn ta, đêm tu hành sẽ hiệu quả gấp đôi."
Lương Nhân An vội nói: "Vậy liền ngày mai! Đi, trước đi yến ẩm! Không dối gạt Chúc đình sư, a, còn có Lưu chưởng môn, Nguyệt Trân Lâu có một món ăn, chính là làm từ linh tôm trong Thần Thủy Hồ này, không phải là khách quý, Tiểu Viên Sơn chúng ta không lấy ra!"
. . . . .
Ban đêm, Lưu Tuyền Cư.
Trong gian phòng tối như mực bỗng nhiên truyền đến một tiếng ‘rắc’, Chúc đình sư thở nhẹ một tiếng: "A. . ."
Ngoài cửa truyền đến tiếng mặc quần áo, rất nhanh một ngọn nến được thắp sáng, lại là động tĩnh vừa rồi không nhỏ, kinh động đệ tử hầu hạ bên ngoài.
Đệ tử kia là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, tu vi Luyện Khí tầng năm, ở ngoài phòng hỏi: "Lão sư có chuyện gì vậy?"
Chúc đình sư chịu đựng bất ổn trong thân thể, khẽ nói: "Không sao, cái giường này. . . Hơi cũ, lưng chân gãy. . . Ngày mai. . . Ngày. . . Bảo bọn họ đến đổi."
Đệ tử kia nói: "Vâng, vậy ngày mai đệ tử đi tìm Lương công tử?"
Chúc đình sư hừ hừ nói: "Ừm ~ "