Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 742:



Tinh Nguyệt Pha, ngoài Tiểu Viên Tuyền. Lương Nhân An lo lắng xoa xoa tay, thấy Hoa chấp sự lao nhanh đến từ đằng xa, mở miệng hỏi: "Thế nào rồi?" Hoa chấp sự nói: "Đã nói với bá phụ ta, bên bá phụ lập tức điều chỉnh, đóng lại trận pháp." Lương Nhân An lại hỏi: "Hắn đi vào bằng cách nào?" Hoa chấp sự trả lời: "Bá phụ ta nói, phá trận đi vào, nhưng phá đến thần không biết quỷ không hay, cho nên phía Liên Sơn Đường hoàn toàn không hay biết gì, đích xác sơ suất." Tiểu Viên Tuyền là linh tuyền hạch tâm của động thiên Tiểu Viên Sơn, trận pháp bảo vệ không tính là cao cấp, nhưng ngay cả đại sư huynh Lương Nhân An cũng không có lệnh bài vào trận, cho nên chỉ có thể chờ bên ngoài sốt ruột. Lại qua một lát, trước mắt tối sầm, rồi bừng sáng trở lại, ngọn đồi tươi đẹp ban đầu thay đổi bộ dáng, thành một u cốc, linh lực nồng đậm đập vào mặt, khiến tâm thần người đều say. Lương Nhân An mang theo Hoa chấp sự vội vã vào cốc, đi được vài bước, phía sau có mấy người đuổi theo, Lương Nhân An vội vàng quay đầu khom người: "Hoa sư thúc cũng đến?" Người đến chính là bá phụ của Hoa chấp sự, Hoa gia chấp chưởng Hoa Thành Sơn Liên Sơn Đường, vốn là đệ tử nội môn đời trước của Tiểu Viên Sơn, luận bối phận là sư thúc của Lương Nhân An, chỉ là vị này về sau lại say mê trận pháp, hoang phế đan đạo. Nhưng hắn rất có thiên phú trên trận pháp, nghe nói còn từng đến Tứ Minh Sơn tu hành mấy năm, sau đó lại dựa vào nghiên cứu trận đạo mà Trúc Cơ, thành một cao sư trận pháp. Mặc dù con đường tu hành của hắn ở Tiểu Viên Sơn tính là dị loại, nhưng trận sư ở đâu cũng được ưa thích, dưới sự ủng hộ của cha hắn trưởng lão Hoa Quý Lâm, Tiểu Viên Sơn hai mươi năm trước thành lập Liên Sơn Đường, do Hoa Thành Sơn chấp chưởng, chuyên quản lý trận pháp của tông môn. Ngoài đại trận hộ sơn có từ trước, các huyễn trận, khốn trận vv trong Tiểu Viên Sơn, đều là thủ bút của Hoa Thành Sơn, có một ít là hắn thiết kế luyện chế, có một ít là hắn cầu từ Tứ Minh Sơn, còn có một ít là tổ tông truyền xuống, sau khi xuất hiện lỗ hổng từ hắn chủ trì tu sửa. Bởi vậy, địa vị của Hoa Thành Sơn ở Tiểu Viên Sơn khá cao, không phải trưởng lão mà tiếp cận trưởng lão, nếu không phải tu vi dừng lại ở Trúc Cơ viên mãn nhiều năm mà chưa kết đan, hắn đã sớm được chính thức phong làm trưởng lão. Mấy ngày nay liên tiếp bị Lưu Tiểu Lâu xâm nhập vào trận, nhất là hôm nay lại bị xâm nhập vào Tiểu Viên Tuyền trọng yếu nhất, Hoa Thành Sơn cũng không ngồi yên được nữa, chạy đến từ Liên Sơn Đường, nhất quyết phải gặp vị Lưu chưởng môn đến từ Tương Tây này. Cả nhóm vào u cốc, tiến lên hơn trăm trượng, qua vài khúc ngoặt, rốt cục đi đến đáy cốc, trước mặt là một linh tuyền nóng hổi, sủi bọt ừng ực, bên bờ hồ hai người ngồi đối diện trên mặt đất, chính là Chúc đình sư cùng Lưu Tiểu Lâu. Thấy hai người đang pha trà, Lương Nhân An thở phào nhẹ nhõm, cảm giác lo lắng cùng khẩn trương trước đó lập tức quét sạch sành sanh, cười cười, bước tới chắp tay nói: "Chúc đình sư, Lưu chưởng môn, ha ha, thật có nhã hứng." Hoa chấp sự ở bên cạnh trợn trắng mắt, trong lòng tự nhủ Lương đại sư huynh, đây là chuyện nhã hứng hay không nhã hứng sao? Có thể một hai lần nhưng không thể liên tục, không thể để họ Lưu nào đó không kiêng nể gì xông sơn phá trận a. Bất quá hắn cũng lý giải khó xử của Lương Nhân An, người tới dù sao cũng là chưởng môn của tông môn phụ thuộc Thanh Ngọc Tông, không tốt đắc tội, huống chi người ta đã cứu Nhan trưởng lão của tông môn một mạng, càng chỉ có thể cúng bái, nhưng có mấy lời nên nói vẫn phải nói, không thể để vị Lưu chưởng môn này làm loạn ở Tiểu Viên Sơn, nếu Lương sư huynh không nói, vậy thì để bá phụ nhà mình đến nói. Quả nhiên bá phụ Hoa Thành Sơn nhịn không được, tiến lên mấy bước, ngồi xuống bên cạnh Lưu Tiểu Lâu cùng Chúc đình sư, đoạt lấy chén trà Chúc đình sư vừa rót, uống một hơi cạn sạch, sau đó trừng mắt nhìn Lưu Tiểu Lâu. Phiền muộn trong ngực Hoa chấp sự diệt hết, thầm nghĩ vậy mới đúng. Chủ nhân liền nên có dáng vẻ của chủ nhân, đối với một ít khách nhân quá phận, liền nên cường ngạnh một chút mới tốt! Liền thấy bá phụ Hoa Thành Sơn mở miệng nói: "Tam quang bất chiếu, ngũ vận bất thông, ngươi vào Tiểu Viên Tuyền này như thế nào?" Lưu Tiểu Lâu trả lời: "Tam hoàn kim đạn tử, tứ phiến ngọc lan can." (Ba viên ngọc vàng, bốn thanh lan can ngọc) Hoa Thành Sơn ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: "Giải thích thế nào?" Lưu Tiểu Lâu nói: "Kim đạn đả tam quang, ngọc lan khai ngũ vận." Hoa Thành Sơn nghe câu này, như bị gõ một gậy vào đầu, đầu tiên là chợt bừng tỉnh, chịu chấn động, sau đó lại cảm thấy không đúng, cảm thấy bị gõ mơ hồ: "Tứ phiến ngọc lan can, khai ngũ vận như thế nào?" Lưu Tiểu Lâu cười mà không nói. Hoa Thành Sơn nhịn không được gãi đầu, Chúc đình sư lại rót thêm chén trà nhỏ cho hắn, hắn vô ý thức nhấp một ngụm trà, ngưng thần suy tư thật lâu, nhưng không tìm được mấu chốt, cảm thấy trong nụ cười của Lưu Tiểu Lâu dường như chỉ ra điểm mấu chốt, nhưng lại không biết đến cùng là ở đâu. Trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, liền tạm thời bỏ qua vấn đề này, hỏi tiếp: "Kim có hùng binh, hoả có viêm long, thổ có quỷ hành, phong thôi sơn băng (gió thổi núi lở), Lưu chưởng môn thoát khỏi Tùng Phong Tuyền Phố vào linh điền như thế nào?" Lưu Tiểu Lâu trả lời: "Càn cung khai thiên môn, tránh được hùng binh, cấn sơn mở quỷ lộ, có thể ngăn người tiến bước, khảm thủy bổ sóng cả, có thể chìm viêm long, người đứng ở trung cung, không lo sơn băng địa liệt." Hoa Thành Sơn lập tức truy hỏi: "Lưu cao sư định trung cung như thế nào?" Lưu Tiểu Lâu duỗi ra bàn tay trái, ngón cái chỉ trời, ngón út chỉ đất, dừng một chút, xoay trái phải ba lần. Quyền thức này Hoa Thành Sơn hiểu, đây gọi Tê Giác Thức, dùng để định phong thuỷ, xoay ba lần hắn chưa từng thấy, nhưng ngẫm kỹ lại như thể hồ quán đỉnh, chỉ là quán hơi mạnh, khiến rất nhiều vấn đề ngược lại càng hồ đồ. Hắn nhìn chằm chằm nắm tay, uống liền ba chén trà
Rồi hỏi tiếp: "Trận Thần Thủy Hồ, ta lấy Liên Sơn Phù vẽ, dùng phương pháp Phá Địa Cửu Ngưu Bí Lục, Lưu cao sư phá như thế nào?" Lưu Tiểu Lâu nói: "Lục pháp đều là cổ pháp." Hoa Thành Sơn có chút tự đắc: "Đúng vậy, lục pháp đại đạo, ta chỉ tu được da lông, nhưng tự hỏi trong thiên hạ người biết đã không nhiều, người có thể phá càng ít, ngay cả trong Tứ Minh Sơn, cao sư hiểu cổ pháp cũng không có mấy người." Lưu Tiểu Lâu nói: "Quả thật khó phá, cho nên ta chỉ có thể lấy cổ pháp phá cổ pháp, lấy huyễn trận phá huyễn trận." Hoa Thành Sơn lại sững sờ: "Cổ pháp?" Lưu Tiểu Lâu chỉ đầm nước, một cỗ khí lưu tung hoành tới lui ở trên mặt nước, vẽ ra một trận phù. Vẽ xong thu tay lại, tiếp nhận chén trà nóng từ Chúc đình sư, dựa theo cách thổi diệp khai sen nàng dạy nhấp một ngụm nước trà. Hoa Thành Sơn thì nhìn chằm chằm trận phù đã biến mất trên mặt nước ngẩn người. Lương Nhân An thì không để ý đến những chuyện này, sau khi nỗi lòng bình tĩnh hắn vô cùng cao hứng đi tới ngồi xuống bên cạnh Chúc đình sư, khen: "Hôm nay thủ pháp pha trà của Đình sư, tựa như lại có biến hóa, cầm ấm càng thêm không linh, xoay nắp càng thêm mượt mà." Chúc đình sư nói khẽ: "Lương huynh, quá khen." Một tiếng "Lương huynh" này vừa gọi ra, Lương Nhân An chỉ cảm thấy mềm nhũn tận xương, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, bưng chén trà mà quên uống, hai mắt một mảnh mê say, lại mờ mịt. Chúc đình sư cũng cảm thấy không đúng, cách mũ che mặt trừng Lưu Tiểu Lâu một cái, hắng giọng, khôi phục trạng thái bình thường: "Lương huynh, nước trà đổ." Lúc này Lương Nhân An mới kịp phản ứng, "A" một tiếng, bối rối uống trà. Bên này, Hoa Thành Sơn đã lấy lại tinh thần, chính thức mời Lưu Tiểu Lâu: "Hoa mỗ muốn mời Lưu sư đến Liên Sơn Đường một chuyến, không biết Lưu sư có rảnh hay không?" Lưu Tiểu Lâu lên tiếng hỏi tình huống của Liên Sơn Đường, do dự nói: "Ta đến Tiểu Viên Sơn, là để thăm Nhan trưởng lão, cũng là hắn mời ta đến, cho nên vẫn đang chờ đợi tin tức của Nhan trưởng lão." Hoa Thành Sơn nhìn về phía chất nhi: "Nhan trưởng lão nói thế nào?" Hoa chấp sự hắng giọng, sắp xếp lại suy nghĩ, trả lời: "Bá phụ, Nhan trưởng lão đang bế quan, chúng ta cũng đang chờ tin tức của Nhan trưởng lão." Hoa Thành Sơn hỏi: "Bế quan ở đâu?" Hoa chấp sự nói: "Hoè Hoa Cốc." Lưu Tiểu Lâu xen vào: "Ta cũng tạm cư Hoè Hoa Cốc. Có lẽ vì bế quan, trong cốc không có ai, Lưu mỗ chỉ có thể khi khát đi ra tìm người, khi đói ra tìm ăn, mấy ngày nay vì thế xông lầm mấy nơi của quý phái, lỡ bẻ vài cọng hoa cỏ, lỡ nướng mấy con cá tôm gà thỏ, vốn không phải bản ý của ta, nhưng dù thế nào đi nữa đều là tội của mỗ, còn xin Hoa đường chủ lượng thứ." Hoa Thành Sơn mỉm cười: "Vài cọng hoa cỏ, mấy con cá tôm? Đây có đáng gì? Lưu sư không cần nhắc lại, ngược lại là Tiểu Viên Sơn ta bạc đãi Lưu sư, là tội của Tiểu Viên Sơn ta!" Quay đầu lại trách chất nhi nhà mình: "Ngươi làm việc thế nào? Lưu sư đại giá quang lâm Tiểu Viên Sơn, ngươi là chấp sự phụ trách tiếp đãi khách quý lại để Lưu sư đói bụng, ngay cả nước cũng không chuẩn bị, là đạo lý gì?" Hoa chấp sự biện bạch: "Lưu chưởng môn vào núi, là ý của Hoè Hoa Cốc, dựa theo quy củ phải do Hoè Hoa Cốc tiếp đãi, không phải là chất nhi thất lễ. . ." Hoa Thành Sơn cả giận nói: "Nhan trưởng lão bế quan, Hoè Hoa Cốc không có ai chủ trì, ngươi không thể tiếp nhận sao? Không phải thất lễ thì là gì? Còn gia hỏa hầu đan ở Hoè Hoa Cốc kia tên gì nhỉ? Trương. . . Trương gì đó? Sau này cũng phải nghiêm trị mới được, trưởng lão bế quan hắn liền trộm gian dùng mánh lới, bỏ mặc không làm nữa sao? Mới đến Hoè Hoa Cốc hầu hạ được mấy tháng đi, có tới sáu tháng không? Liền dám thất lễ với khách quý như vậy, đâu có thế được?" Hoa chấp sự thiên ngôn vạn ngữ giấu ở trong cổ họng, chỉ cảm thấy ủy khuất vô cùng, nhưng những lời này không thể nói trước mặt Lưu chưởng môn, đành phải cưỡng ép nuốt xuống, yên lặng tiếp nhận lửa giận của bá phụ. Phê bình xong chất nhi, Hoa Thành Sơn lại phát ra mời: "Mời Lưu sư dời đến Liên Sơn Đường, Liên Sơn Đường ta nhất định sẽ không thất lễ như vậy."