Đêm đó, Lưu Tiểu Lâu chính thức chuyển đến Liên Sơn Đường, được sắp xếp ở một viện lạc riêng biệt, chung quanh đều là cây tùng già cổ phác, trong viện còn có một hồ nước nóng rộng khoảng hai trượng, hình như hoa sen, bên trong cũng mọc hoa sen, tên cổ Liên Hoa Trì.
Hoa Thành Sơn còn ở dưới hang động hỏa diễm chưa đi lên, hắn đứng trước Tiểu Lâu Phù đã hoàn toàn không nhấc nổi bước chân, để mấy tên trận sư dưới trướng vơ vét linh tài trong kho tàng, chồng chất dưới phù văn, bắt đầu điều chế chân dịch của trận pháp.
Một trận pháp sắp thành lại chưa thành bày ở trước mặt trận pháp sư, chính là mồi câu, rất ít không cắn câu.
Nhất là một tòa cổ trận sắp thành lại chưa thành, không bù đắp nó, vậy có thể gọi là trận pháp sư chân chính sao?
Cho nên Liên Sơn Đường trong lúc nhất thời không ai chủ trì, bỏ rơi Lưu Tiểu Lâu ở trong viện.
Nguyên nhân chuyển từ Hòe Hoa Cốc đến đây cũng vì không ai lo cơm nước, giờ chuyển đến vẫn không ai lo cơm nước, Lưu Tiểu Lâu cũng không để tâm, bởi vì hắn muốn ăn không phải là cơm.
Hất lên áo bào, bước vào trong trì, trong hơi nóng mịt mờ dễ chịu rên rỉ hai tiếng.
Trong hồ nước không lớn lắm mọc vài gốc Xa Cái Liên độc hữu của Liên Sơn Đường, loại lá sen này phiến lá rất lớn rất dày, thích nhiệt độ cao, chịu được nước sôi, hạt sen có thể ăn, ăn lâu dài, có chỗ tốt nhất định đối với thần thức —— đương nhiên cũng không tính là quá quý giá, bởi vì nếu chỉ thỉnh thoảng ăn thì không có hiệu quả gì.
Cho nên tên gốc của khe núi này, kỳ thật chính là Liên Sơn.
Đêm xuống, ngả người trong hồ nước nóng, hái một đài sen ăn chơi, ngắm nhìn phồn tinh trên bầu trời đêm, tương đối dễ chịu.
Chuyện dễ chịu thế này đương nhiên không thể độc hưởng một mình, cho nên Lưu Tiểu Lâu vừa ngắm sao, vừa ngóng trông chờ đợi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, một thân ảnh xuất hiện trước mắt, nhảy ùm vào trong trì, bắn nước tung tóe lên đầy mặt.
"Ngươi xuống nước không cởi y phục sao?"
"Ừm, nơi này ở ngoài trời."
"Lại không ai nhìn, sợ gì?"
"Vậy cũng không được."
Không cởi y phục thì thôi vậy!
Lưu Tiểu Lâu nhìn chằm chằm váy sa mỏng ngâm ở trong nước của nàng, cùng với những dải lụa tung bay trong làn nước, từng cảnh tượng hiện ra trước mắt, đột nhiên cảm thấy kỳ thật nhìn thế này cũng không tệ, tương đương cảnh đẹp ý vui.
"Trì này không tệ a?" Lưu Tiểu Lâu hỏi người đối diện.
"Không tệ. . ." Chúc đình sư đối diện cũng ngả người xuống, kéo một lá sen to béo tới, gối đầu lên trên, dễ chịu hừ hừ.
Bốn chân của hai người trôi nổi ở trong nước theo bọt khí òng ọc, quấn lấy nhau, trêu đùa.
Một lúc sau, Chúc đình sư biến ra một khay gỗ, cánh tay mảnh mai nhô ra từ trong nước, pha trà nóng cho Lưu Tiểu Lâu, sau khi pha tốt khay được đẩy theo dòng nước, lắc lư đến trước mặt Lưu Tiểu Lâu, trong khay còn có ba cái hộp màu vàng nhỏ, đựng bánh ngọt, bánh đường tinh xảo xốp giòn.
Lưu Tiểu Lâu cầm chén trà uống trước, khen lớn: "Trong trà có hương hạt sen a, diệu!"
Lại lấy bánh ngọt xốp giòn nhai ngấu nghiến: "Ngon!"
Chúc đình sư mỉm cười: "Liền biết ngươi chưa ăn cơm, bánh ngọt ngươi vừa ăn là lục đậu hương diệp cao (bánh ngọt hương lá đậu xanh), còn màu vàng kim bên cạnh chính là bánh mật đường ta vừa rán, kia là bánh gạo hương trúc, ngươi nếm thử hết đi."
Xác thực ăn ngon, lại do mỹ nhân tự tay làm, Lưu Tiểu Lâu ăn như gió cuốn mây tan, đến cuối cùng vô cùng áy náy: "A, hương vị xác thực ngon, liền không chừa lại cho ngươi ha."
Khóe miệng Chúc đình sư không giấu nổi nụ cười: "Ngươi là thật đói."
Ba hộp bánh ngọt bị quét sạch sành sanh, nước trà cũng nốc ừng ực hết, Lưu Tiểu Lâu đẩy khay trở về, Chúc đình sư động thủ chuẩn bị pha trà lần nữa: "Ta lại pha cho ngươi. . ."
Còn chưa dứt lời, đã bị Lưu Tiểu Lâu nắm lấy dải lụa dưới nước, từng chút một kéo lại gần.
Kéo đến trước mặt, khuôn mặt Chúc đình sư lấm tấm nước một mảnh hồng nhuận, đôi mắt đẹp lướt qua mặt Lưu Tiểu Lâu, ánh mắt mê ly tan rã, ngực chập trùng không chừng.
Lưu Tiểu Lâu kéo nàng lên cao hơn một chút, kéo đến gần, đang định hôn lên, chợt nghe thấy tiếng đập cửa vang lên từ ngoài viện: "Lưu chưởng môn, Lưu chưởng môn có ở đây không?"
Lưu Tiểu Lâu hướng ngoài cửa trợn mắt: "Là Lương huynh sao? Đêm đã khuya, không biết Lương huynh có chuyện gì, có thể để mai nói hay không. . ."
Không đợi nói xong, Lương Nhân An đã đẩy ra cửa viện, sải bước đi vào.
Chúc đình sư vô ý thức chìm vào trong trì, cả người hoàn toàn ngâm trong nước, Lưu Tiểu Lâu tay mắt lanh lẹ, đem Tế Hình Ngọc Quyết đeo ở. . Không có chỗ để đeo, dứt khoát nhét vào trong miệng nàng.
Liếc nhìn mặt nước, nước vốn không sâu, có thể thấy một thân ảnh rõ ràng, thế là tiện tay kéo tới hai mảnh lá sen gần nhất, che lên trên mặt nước chỗ nàng, hoàn toàn che lại thân ảnh của nàng.
Ngay khi Lương Nhân An đi tới bên trì, khay trà trôi nổi trên nước cũng bị Chúc đình sư thu vào pháp khí trữ vật.
Lưu Tiểu Lâu rất không vui, ai lại tùy tiện xông vào cửa như thế? Coi như nơi này là Tiểu Viên Sơn của các ngươi, cũng không có đạo lý như vậy!
"Lương huynh có ý gì?" Ngữ khí của Lưu Tiểu Lâu rõ ràng bất thiện.
Lương Nhân An lại tựa như không nghe ra, ánh mắt trống rỗng ngốc trệ, đặt mông ngồi cạnh trì, lẩm bẩm nói: "Không có gì, chính là muốn tìm người uống rượu. . ."
Lưu Tiểu Lâu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, thấy mặt hắn đỏ bừng, cảm giác hắn sắp say khướt, thuận ánh mắt của hắn chỉnh lại một chút góc độ che đậy của lá sen, bắt đầu đuổi khách: "Hôm nay đã muộn, Lưu mỗ không muốn uống, ngày mai lại nói được không?"
Lương Nhân An ngơ ngác nói: "Được. . ." Lại ủ rũ đứng lên, quay người đi ra ngoài, bộ dáng lảo đảo, ủ rũ, tựa như bệnh nặng quấn thân, cả người đều uể oải.
Lần này đến phiên Lưu Tiểu Lâu không đành lòng, dù sao hai ngày nay người ta đã nhiệt tình chiêu đãi, tận tâm bầu bạn, thế là không đành lòng nói thêm một câu: "Lương huynh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lương Nhân An quay người lại, sắc mặt rất khó coi, đứng tại chỗ ngẩn người. Ngẩn ngơ một lúc, lại quay lại ngồi xuống, lấy ra một giỏ thức ăn, mở ra là bốn loại thức nhắm cùng một bầu rượu.
Đầu ngỗng xào hẹ hoa, lòng dê hun khói, cá mè hấp, măng khô xào cần tây dấm chua. . .
Thấy hắn bắt đầu rót rượu, Lưu Tiểu Lâu hối hận vô cùng, hận không thể tự tát mình hai cái, thầm nghĩ ta lắm miệng làm gì? Trong miệng thúc giục: "Rượu liền không uống, có việc liền nói!"
Lương Nhân An lại đã rót đầy hai cái chén rượu nhỏ, nâng chén về phía Lưu Tiểu Lâu: "Đa tạ!"
Chén rượu đưa đến trước mặt, liền biết là linh tửu cực mạnh, nồng đậm hơn cả Trúc Diệp Thanh, cũng không biết hắn lấy đâu ra.
Vì nhanh chóng đuổi hắn đi, Lưu Tiểu Lâu đành phải uống, con mắt liếc nhìn Chúc đình sư bị lá sen che chắn dưới nước, nhớ ra nàng có Bảo Quang San Hô Châu, bản nhân lại là Trúc Cơ trung kỳ, hẳn là có thể chịu được khá lâu ở dưới nước, nhưng Lương Nhân An nhìn xuống từtrên cao, nói không chừng liền có thể nhìn thấu, vẫn nên sớm đuổi hắn đi thì tốt hơn.
"Vậy. . . Lương huynh. . . Không uống, tốt tốt tốt, chén thứ hai. . . Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Ai.
. Lại uống!"
" . . . Tốt tốt. . . Ba chén, Lương huynh mau nói chuyện gì a? Ta y quan không ngay ngắn, ngươi ngồi bên cạnh, ta còn phải ngửa đầu nói chuyện với ngươi, cổ đều mỏi. . ."
Vừa dứt lời, lại là một tiếng ùm —— a, lại là?
Bọt nước văng khắp nơi, lại là Lương Nhân An nhảy vào trong trì, vừa xuống nước liền ngửa đầu nằm vật xuống, đầu tựa vào mép trì, mặt như không còn thiết sống.
Lưu Tiểu Lâu có chút mộng, sau đó nhìn thấy Lương Nhân An vươn tay, kéo qua lá sen che chắn trên Chúc đình sư, đắp lên mặt mình, lẩm bẩm dưới lá sen: "Phải làm sao đây? Ta phải làm sao đây? Ta phải làm sao đây Lưu huynh. . ."
Lưu Tiểu Lâu vội vàng kéo qua một chiếc lá sen lớn từ bên trái để che lại, đồng thời ứng phó nói: "Lương huynh ngươi đây là làm cái quỷ gì vậy?"
Lương Nhân An thống khổ nói: "Ngươi đừng hỏi, tuyệt đối không được hỏi, cứ như vậy đi, nàng cự tuyệt, nàng cự tuyệt ta. . . Ta xong rồi, ta xong, ta sống không nổi nữa. . ."
Lưu Tiểu Lâu im lặng: "Có thể nói hết một lần được không? Ai cự tuyệt. . . Ngươi?"
Cúi đầu nhìn xuống, nước trì trước người hơi lay động. . .
Lương Nhân An tiếp tục thống khổ: "Lưu huynh, đừng hỏi, mỗi hỏi một câu, tại hạ đều giống như bị cắt một đao lên tim, còn có thể là ai? Nàng cự tuyệt ta mời, không muốn đi cổ động thiên với ta!"
Lưu Tiểu Lâu im lặng: "A. . ."
Lương Nhân An hai tay ôm lá sen che trên mặt, chà xát qua lại, thê lương nói: "Cổ động thiên nhà ta a, nơi tốt nhất để tu luyện thần thức, sao nàng có thể cự tuyệt ta?"
Lưu Tiểu Lâu không hiểu ra sao: "Cái gì. . . Cổ động. . . Thiên a?"
Lương Nhân An lại đột nhiên ngồi thẳng dậy, hướng bờ trì vẫy gọi, hút bầu rượu tới, rót đầy hai chén, ném một chén qua: "Lưu huynh, ta phải làm gì? Làm sao. . . Ngươi ngược lại là nói chuyện a!"
Lưu Tiểu Lâu vội vàng ngăn lại: "Đừng lại gần a. . . Quá nóng. . . Rốt cuộc là ai cự tuyệt ngươi?"
Lương Nhân An uống xong một chén, bị sặc, ho khù khụ một lúc, lại nằm ngửa ra, kêu lên: "Đừng hỏi. . . . Đừng hỏi a, đương nhiên là Cửu Hâm cô nương a!"
Lưu Tiểu Lâu: "Cửu Hâm? Ai là Cửu. . . Cửu. . . Hâm! Tốt a. . . Ta biết. . .biết. . ."
Lương Nhân An kêu lên: "Chúc đình sư a! Chúc Cửu Hâm!"
Trong tiếng kêu, hắn rốt cục say ngã, thân thể co lại trong trì, mặt mũi ướt sũng, không biết là nước trì hay là nước mắt.