Lương Nhân An bị Lưu Tiểu Lâu xách vào phòng, ném lên giường.
Ra ngoài, Chúc đình sư đã ngoi lên khỏi mặt nước, hai tay chống cằm, mỉm cười chờ Lưu Tiểu Lâu.
"Nguyên lai Chúc đình sư tên Cửu Tâm? Tâm nhãn nhiều như vậy sao?" Hắn trêu ghẹo.
Chúc đình sư lườm hắn một cái: "Hâm giả, thần thực chi khí dã, kỳ hương thủy thăng, thượng tiên cư hâm." (Hâm là khí thần ăn,hương thơm bốc lên, thượng tiên an hưởng)
Lưu Tiểu Lâu nghe không hiểu, nhưng đại khái biết không liên quan gì đến "Tâm nhãn", không tốt hỏi thêm, miễn lộ khiếm khuyết, thế là ngượng ngùng chuyển đổi chủ đề: "Chuyện gì xảy ra? Hắn ra nông nỗi này, có liên quan đến ngươi?"
Chúc đình sư nói: "Trước khi đến, hắn quấy rầy không ngừng ở chỗ ta, ta chỉ thuận miệng qua loa hắn, hỏi một câu về cổ động thiên, hắn liền nhất quyết đòi dẫn ta đi, nói cái gì nơi đó là nơi tu hành vô cùng tốt. Ta suýt bị hắn lừa, đi theo hắn, hừ hừ."
"Sao thế?"
"Đó là nơi tu hành bí truyền thượng cổ của Tiểu Viên Sơn bọn họ, đi xem một chút cũng không sao, nhưng hắn rắp tâm bất lương, đến trước cửa, còn nói cái gì quy củ tông môn, chỉ có đệ tử nội môn mới được vào."
"Vậy ý hắn là gì? Để ngươi đổi môn đình?"
"Ta cũng nói với hắn, ta từ nhỏ chịu ân Lãng Viên, không thể phản bội tông môn, kết quả ngươi đoán hắn nói gì?"
"Nói gì?"
Lưu Tiểu Lâu kéo nàng ra khỏi nước, giúp nàng cởi bỏ y phục ướt sũng trên người.
"Chán ghét, đừng nghịch, ngứa. . ."
"Không nghịch a."
"Người ướt quá, chờ ta khô."
Lưu Tiểu Lâu tạo một ngọn lửa nhỏ hong khô da cùng tóc cho nàng, sau khi khô, nhìn nàng lấy quần áo mới ra thay: "Rốt cuộc hắn nói gì với ngươi?"
"Hừ hừ, hắn nói không cần ta phản bội tông môn, chỉ cần thành thân với hắn, liền có thể tính là người của Tiểu Viên Sơn, vào cổ động thiên không thành vấn đề. Còn nói cái gì thành thân giả cũng được, mục đích là để ta vào cổ động thiên tu hành, tu hành xong đều dễ nói, nếu ta không muốn, có thể ly hôn. A, hắn nghĩ hay lắm, bị ta cự tuyệt ngay tại chỗ."
"Chuyện này. . . Đích thật là nghĩ hơi đẹp. . ."
"Sau đó liền biến thành như vậy, ta không nghĩ tới hắn sẽ tìm đến ngươi."
"Loại chuyện này, có lẽ hắn cảm thấy tương đối mất mặt, ai gặp được cũng sẽ thấy mất mặt, cho nên không thể nói với đồng môn thân cận, vì thế mới tìm ta?"
"Có lẽ vậy."
"Kỳ thật hắn khá tốt, gia thế cũng không tệ a, đại sư huynh nội môn thế hệ này của Tiểu Viên Sơn, nhìn họ của hắn, hẳn là cũng có quan hệ với Lương chưởng môn."
"Là tộc tôn của Lương chưởng môn. Không phải đích tôn, nhưng cũng chưa ra ngoài ba đời, phụ thân hắn là đường chất nhi của Lương chưởng môn."
"Đúng, bản thân vẫn là Trúc Cơ hậu kỳ, tương lai có hi vọng Kim Đan, nói vậy rất không tệ a Chúc đình sư."
"Dung mạo không dễ nhìn, như sào trúc, mặt cũng thế, như viên đan dược! Ta thích người như ngươi, khi pha trà nhìn ngươi một chút, thủ pháp đều mượt mà thông suốt hơn nhiều."
"Nông cạn! Ta còn tưởng ngươi thích chính là bản sự của ta, không nghĩ tới là vẻ ngoài."
"Bản sự rất giỏi rồi, còn cần ta nói sao? Không có phần bản sự này, ta có thể song tu với ngươi?"
"Bí thuật Lãng Viên các ngươi cũng rất mạnh."
"Quá khen! Vẫn nói về hắn đi, mấu chốt nhất chính là hắn rất hẹp hòi, quá keo kiệt, ta đều đến bảy ngày rồi, hắn đều không ký kết với ta, luôn nói cân nhắc một chút, chỉ có chút trà, còn muốn cân nhắc gì nữa? Thật sự là chịu đủ. Hắn không cho ta một lời rõ ràng thì thôi đi, nhưng có khách đến lại luôn bắt ta ra mặt pha trà, ta đã pha không biết bao nhiêu trà miễn phí rồi, vậy mà giá trà hắn vẫn giữ nguyên, một khối linh thạch cũng không thêm cho ta, tóm lại lần này đến Tiểu Viên Sơn thật sự là thua thiệt chết!"
"Không được thì đừng bán cho hắn, không phải ta đã nói bao hết sao?"
"Ai nha nha, ta biết ngươi có linh thạch, không phải chuyện bao hết, ta là muốn chiếm lĩnh vùng Tiểu Viên Sơn này, tương lai còn có Nguyên Thần Sơn vv, thậm chí bắc thượng Kinh Tương. . ."
"Kinh Tương? Kinh Tương các ngươi vẫn chưa chiếm được sao? Hình như ta thật sự chưa từng nghe nói đến trà của Lãng Viên Sơn các ngươi."
"Năm ngoái ta đi qua Kinh Tương, đi một vòng lớn, linh trà bên các ngươi phần lớn đến từ Giang Nam, tỉ như Hoàng Sơn Phái, Linh Khư, còn có Động Đỉnh Bích Loa của Động Dương Phái bản địa các ngươi, linh trà Xuyên Thục chúng ta còn chưa bán qua đó
"
"Vì sao?"
"Ta cũng không biết, ta định chạy xong bên này, lần sau liền đi Kinh Tương thử xem."
Lưu Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, lấy ra một tấm lệnh bài từ trong túi càn khôn, giao cho Chúc đình sư: "Đây là lệnh bài quyền khách khanh Tam Huyền Môn ta, lần sau ngươi lại đi Tương Tây, nhà khác ta không dám nói, hai mươi sáu tông môn, thế gia lớn nhỏ phụ thuộc nhất hệ Chương Long, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bán ta một chút tình mọn."
Chúc đình sư rất kinh hỉ: "Đều có thể đi sao?"
Lưu Tiểu Lâu gật đầu: "Đương nhiên!" Nghĩ nghĩ, nói bổ sung: "Nhưng cũng không thể nói chắc được, nếu quả thật có ai không nể mặt mũi, ngươi trở về nói cho ta, mặt mũi này ta sẽ đích thân đến đòi."
Chúc đình sư cao hứng xoay một vòng quanh Lưu Tiểu Lâu: "Ta phải tạ ơn ngươi như thế nào? Nếu không ta múa cho ngươi xem? Ở Lãng Viên Sơn chúng ta, muốn làm đình sư cũng không dễ, không chỉ muốn Trúc Cơ, trà đạo, vũ đạo, cầm nghệ, trù nghệ đều phải tinh thông, ta múa cho ngươi xem có được không?"
Lưu Tiểu Lâu cười nhìn nàng múa một điệu, hắn không hiểu rõ lắm, chỉ thấy múa rất đẹp, chờ Chúc đình sư múa xong, lấy ra hai khối linh thạch ném qua: "Thưởng!"
Chúc đình sư mỉm cười dịu dàng, sau khi nhận lấy ôm Lưu Tiểu Lâu hôn mấy cái.
Lưu Tiểu Lâu ôm eo của nàng hỏi: "Cổ động thiên mà hắn nói, ở đâu?"
Chúc đình sư nói: "Ngươi muốn đi? Chỉ sợ rất khó, hắn nói môn quy của Tiểu Viên Sơn, không phải đệ tử tông môn không được đi vào."
Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Ngươi có muốn đi không?"
Chúc đình sư nói: "Nếu có thể đề cao tu hành, vì sao không? Tiểu Viên Sơn bọn họ lấy tu hành thần thức nổi danh, cổ động thiên này hơn phân nửa chính là nơi tu hành như vậy. Nhưng nếu phải vì vậy mà lấy chồng, cả một đời bị nhốt trong lồng giam, ta không đi."
Lưu Tiểu Lâu đứng dậy, quay về phòng liếc nhìn Lương Nhân An say mèm bên trong, đóng kỹ cửa phòng cho hắn, rồi kéo Chúc đình sư đến khu rừng nhỏ phía sau, truy vấn: "Hắn có nói cổ động thiên ở đâu không? Có phải là ở đầu nguồn địa hỏa của Liên Sơn Đường?"
Chúc đình sư lắc đầu: "Hắn nói ở Bạch Nê Khê."
Lưu Tiểu Lâu giẫm phẳng đất cát, nhặt cành cây vẽ trên mặt đất: "Đây là Tùng Phong Tuyền Phố, nơi này là Quan Bộc Đình Tam Thiên Xích. . . Còn có nơi này, là Hòe Hoa Cốc của Nhan trưởng lão. . . Nơi này là Liên Sơn Đường. . . Nơi này là Thần Thủy Hồ, còn có chỗ ngươi ở Lưu Tuyền Cư. . ."
Chúc đình sư chỉ về phía đông bắc của đình Tam Thiên Xích: "Nơi này là Bạch Nê Khê, nước suối. . . Chảy tới nơi này, hôm nay hắn dẫn ta đến đây, không sai biệt lắm, một mảnh rừng tùng cổ, có trận pháp phòng giữ."
Lưu Tiểu Lâu vỗ tay: "Quả nhiên là nơi này!"
Chúc đình sư hỏi: "Sao thế?"
Lưu Tiểu Lâu nói: "Khớp với cảm ứng của ta."
Thấy Chúc đình sư không hiểu, cười nói: "Đã nói với ngươi, ta là trận sư, tương đối mẫn cảm đối với phong thuỷ sông núi."
Nguyên nhân thật sự là ở đáy Thần Thủy Hồ, hắn cảm ứng được khu vực thần bí kia, cùng cổ trận thủ hộ dưới đầu nguồn địa hỏa của Liên Sơn Đường, đều để Lưu Tiểu Lâu mơ hồ cảm thấy ở phụ cận có một nơi thần bí, chỉ là khó mà xác nhận.
Có Chúc đình sư chỉ điểm vị trí, lập tức liên kết với đáy Thần Thủy Hồ, đầu nguồn địa hỏa của Liên Sơn Đường, Lưu Tiểu Lâu chọc mạnh vào một điểm nào đó ở phía dưới rìa rừng tùng: "Cổ động thiên hẳn là ở đây, rừng tùng hắn dẫn ngươi đến, hẳn là cửa vào."
Chúc đình sư lập tức hào hứng, xoa tay hỏi: "Ngươi có biện pháp đi vào?"
Lưu Tiểu Lâu nói: "Xem trước một chút lại nói, mấu chốt là tòa trận pháp kia."
Vừa hướng tới tu hành thần thức, cũng hiếu kì cổ động thiên —— nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, thám hiểm cùng mỹ nhân, chẳng phải rất thú vị sao?
San phẳng lại bùn đất, xóa đi vết tích, hai người thừa dịp đêm têm chạy đến khu rừng tùng bên Bạch Nê Khê.
Tiểu Viên Sơn khắp nơi đều bố trí các loại trận pháp, tất cả đều là Hoa Thành Sơn chủ trì Liên Sơn Đường làm ra, hắn ở trên trận pháp còn không bằng Lưu Đạo Nhiên, trình độ luyện chế trận pháp rất bình thường, nhưng vẫn cứ thích luyện chế, cho nên Tiểu Viên Sơn hiện tại thành ra thế này.
Đổi người khác đến đây, hơn phân nửa cất bước khó khăn, rất có thể chưa đi được bao xa đã bị trận pháp vây khốn, nhưng Lưu Tiểu Lâu ở đây lại như cá gặp nước, thậm chí lấy những trận pháp kia làm yểm hộ, thần không biết quỷ không hay liền đi đến rừng tùng Bạch Nê Khê.
Nơi này quả nhiên có một tòa trận pháp hộ sơn, hơn nữa cao cấp ngoài dự dự liệu, cao cấp hơn hẳn mấy trận pháp vớ vẩn dọc đường, tuyệt đối không phải Hoa Thành Sơn có thể luyện ra, có điểm giống thủ bút của Tứ Minh Sơn. Nhưng lại mang theo chút ý vị tang thương, chính là loại cảm giác trận pháp đã được chôn từ rất lâu, đoán chừng là Tiểu Viên Sơn đã bố trí trước đây rất lâu, sau đó lại mời người Tứ Minh Sơn —— thậm chí có thể là chính Điêu Đạo Nhất đến tu sửa.
Độ khó phá trận tạm không đề cập tới, tòa trận pháp này liên tiếp với mấy quan khiếu, rất dễ dàng dẫn phát cảnh báo, đây mới là điểm khó khăn nhất.
Sau khi đi hai vòng, Lưu Tiểu Lâu xác định tốt nhất không nên ra tay từ đây, nói: "Chúng ta chuyển sang nơi khác, đi Thần Thủy Hồ."