Hai người đi vòng tiến về Thần Thủy Hồ, đứng trên bờ quan sát một lúc, rồi cùng nhau nhảy xuống nước, tiến về phía trung tâm hồ.
Vách đá dưới nước sâu mấy chục trượng, trông đã dọa người, đứng trên đó, càng có một loại cảm giác kinh dị, tựa như phía dưới có một cái miệng khổng lồ có thể thôn phệ vô tận, đang chờ đợi chính mình lấp đầy bụng.
Hai người lặn xuống đáy, tiếp tục tiến lên, phía trước lại là một vách đá khác, ngừng nghỉ một lát, tiếp tục lặn tới đáy, khi nhìn lên trên, mặt nước chỉ còn một đoàn ánh sáng nhạt mơ hồ không rõ.
Hai người mỗi người lấy ra một viên dạ minh châu chiếu sáng, Lưu Tiểu Lâu phân biệt cát đá cây rong chung quanh, tìm kiếm khe nứt vực sâu kia, trong lúc nhất thời không tìm được, bỗng nhiên một bóng đen bơi tới trước mặt, hiển lộ chân thân trước mặt hai người, là một con cá lớn, đầu cá chiếm hơn phân nửa thân cá.
Chính là Tam Vĩ Ngạc Điêu.
Quái ngư này là một trong bát đại linh thú của Thần Thủy Hồ, theo ánh sáng mà đến, muốn ăn một bữa no nê, khi đến gần, đối mặt với Lưu Tiểu Lâu, đầu cá nghiêng trái phải, hai con mắt phân biệt quan sát Lưu Tiểu Lâu một phen, đột nhiên nhớ tới một đoạn hồi ức không tốt, vây cá bên má điên cuồng vỗ, đuôi cá liều mạng đong đưa, quay đầu định bỏ chạy, lại bị một cái tay túm lấy mang cá, kéo đến trước người.
Lưu Tiểu Lâu ôm Chúc đình sư leo lên lưng cá, hai người ngồi vững một trước một sau, hai chân khẽ kẹp, Tam Vĩ Ngạc Điêu đành phải nhận mệnh, bơi về phía hang ổ của mình, không lâu tìm được khe nứt kia, chui vào.
Chúc đình sư triệu hồi hạt châu về bên người, lấy hơi, tiếp tục lặn xuống theo Lưu Tiểu Lâu.
Bơi qua từng cửa hang trong khe nứt, áp lực xung quanh dần tăng lên, đến trước một hắc động đạt tới mạnh nhất, nơi này cũng phần cuối của khe nứt này.
Cảm nhận được quái ngư dưới hông hoảng loạn giãy dụa, liền thả Tam Vĩ Ngạc Điêu, quái ngư nhanh như chớp chạy mất.
Thu hồi dạ minh châu, xung quanh tối đen, chi có trong hắc động trước mắt hiện ra hai điểm tinh quang xanh mênh mang, bên trong có con ngươi, là đôi mắt của một con thủy quái.
Chúc đình sư phóng ra một kiện pháp khí, lóe kim quang, lại là một cây kéo vàng, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Tiểu Lâu, bị Lưu Tiểu Lâu lắc đầu ngăn lại, thế là lại thu kéo vàng về.
Lưu Tiểu Lâu lấy ra một trận bàn, đặt vào một lỗ khảm thiên nhiên trên đỉnh cửa hang, sau đó khởi động trận pháp, đây dĩ nhiên chính là trận pháp hệ liệt Lâm Uyên của hắn.
Không bao lâu, hai điểm tinh quang trong động bắt đầu tan rã, đồng thời chuyển động loạn xạ trên dưới trái phải, thế là Lưu Tiểu Lâu làm thủ thế, để Chúc đình sư đi theo mình, rồi dẫn đầu bơi vào hắc động.
Đi vào, chính là một tòa viện, có đình có lầu có hồ cá có chuối tây, chỉ bất quá đều bao ngập dưới nước, giống như di tích dưới nước.
Giường màn trong lầu biến thành vỏ sò, cao bằng một người, dài rộng bằng hai người, vỏ sò từ từ mở ra, bên trong có một bạng nữ, bạng nữ này không mảnh vải, lười biếng vươn cánh tay tròn trịa trắng ngọc, khẽ vẫy tay với Lưu Tiểu Lâu.
A? Dưới nước thật thú vị!
Đang muốn nhìn thêm, cánh tay bị người kéo, lại là Chúc đình sư không hiểu vì sao hắn bỗng nhiên dừng lại.
Lưu Tiểu Lâu tỉnh ngộ, mẹ nó, mình kém chút trúng chiêu của chính mình, mất mặt a.
Trong huyễn trận mọi thứ mỗi người chứng kiến đều không giống nhau, cũng không biết Chúc đình sư nhìn thấy gì, vì sao không bị trận pháp ảnh hưởng?
Mang theo Chúc đình sư xuyên qua trận môn, trước mắt khôi phục thành một màu đen kịt, nhìn lại phía sau, dưới dạ minh châu chiếu rọi, thân hình chủ nhân trong động hiện rõ, là một con lôi man (cá chình sét) đầu to, rộng sáu bảy thước, dài ba bốn trượng, dưới da thỉnh thoảng có ánh sáng màu lam xẹt qua.
Không biết thần thông như thế nào, nhưng có thể bị huyễn trận mê hoặc, nói rõ thần trí của con lôi man này không thấp.
Bơi tiếp về phía trước vài chục trượng, áp lực phía trước lại tăng nhiều, dòng nước như từ bốn phương tám hướng ép vào trong cơ thể, khiến người gần như ngạt thở.
Mặc dù khó chịu, Lưu Tiểu Lâu lại đại hỉ, đây chẳng phải liền là nơi tu hành mà Trúc Cơ hậu kỳ hi vọng nhất sao?
Chúc đình sư vừa tới Trúc Cơ trung kỳ, cảm thụ lúc này còn khổ sở hơn Lưu Tiểu Lâu, đã mơ hồ sắp nhịn không được, lắc đầu ra hiệu với Lưu Tiểu Lâu muốn rời khỏi.
Lưu Tiểu Lâu giữ chặt lấy cổ tay nàng, truyền chân nguyên pháp lực qua, giúp nàng chống đỡ áp lực, lúc này nàng mới hoảng hồn nhìn quanh.
Vẫn trong hắc động dưới nước, lại đã tiến vào một giếng trời dưới nước, ngẩng đầu nhìn, phía trên lóe ánh sáng đỏ rực, tựa hồ miệng giếng không xa.
Lưu Tiểu Lâu kéo nàng trồi lên, sau khi đổi hơi hai lần, rốt cục nổi lên mặt nước, quả nhiên là một miệng giếng, bất quá trên giếng cũng không phải thiên địa bên ngoài, mà là trong một động đá vôi to lớn.
Nhưng động đá vôi này lại lộn ngược, ánh sáng đỏ rực kia là từng dòng sông dung nham, chảy chầm chậm trên đỉnh động, dưới chân ngoài giếng trời kia, tất cả đều là sông băng
Đỉnh động cùng đáy động tựa như hai thế giới, hai thế giới treo ngược đối nhau, mỗi bên đều mọc lên hoặc rủ xuống những măng đá to lớn, mỗi đầu đều dài khoảng trăm trượng, tựa như từng cây cầu dài.
Hai người ra miệng giếng, ngẩng đầu nhìn những dòng sông dung nham đan xen trên đỉnh động, nhất thời không nói nên lời.
Lâu sau, Chúc đình sư nói: "Nguyên lai cổ động thiên là thế này. . ."
Lưu Tiểu Lâu lẩm bẩm nói: "Hư không động thiên!"
Đây là lần thứ hai hắn tiến vào khe hở hư không, lần đầu tiên là ở Ủy Vũ Sơn, khe hở hư không của Tiểu Viên Sơn này rõ ràng không cùng một cấp bậc với Ủy Vũ Sơn, nơi này nhỏ hơn, không giống một thế giới, nhưng lại càng thêm cổ quái, càng khiến người ta khó thích ứng. Bởi vì nơi này cực kỳ lạnh lẽo.
Loại lạnh này, là trực tiếp lạnh thấu vào tận xương tủy, trực tiếp xuất hiện trong thần thức, không liên quan đến việc mặc nhiều hay ít.
Chịu đựng loại rét lạnh này, cực kì hữu hiệu để cô đọng thần thức, đây chính là pháp môn tu hành thần thức của các tu sĩ Tiểu Viên Sơn.
Nhưng cứng rắn chịu đựng thì không thể trụ nổi, chỉ còn cách tiếp tục leo lên, tận lực tiếp cận sông dung nham trên đỉnh động, những sông dung nham kia truyền về phía thần thức của hai người triệu hoán vô thức —— đến đây, ta cho ngươi ấm áp!
Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là leo lên măng đá, tận lực tới gần sông dung nham ấm áp phía trên.
Đáng tiếc măng đá cũng không phải dễ leo lên như vậy, áp lực trong cổ động thiên cực lớn, mỗi leo lên một trượng, áp lực đều sẽ tăng lớn một phần, nếu như không phải Lưu Tiểu Lâu vẫn luôn kiên trì truyền chân nguyên vào cơ thể Chúc đình sư, nàng đã sớm không kiên trì nổi, giờ phút này lại bị cực lạnh xuyên vào thần thức hành hạ, quả nhiên là dày vò.
Nhưng tu hành xưa nay không dễ, đều là tu sĩ Trúc Cơ, nỗi khổ tu hành, sao có thể tính là thật khổ, cơ hội tu hành tốt trước mắt sao có thể bỏ lỡ, đều liều mạng leo lên trên.
Leo đến đến giữa một cây măng đá, cách sông băng dưới đáy động khoảng năm mươi trượng, Lưu Tiểu Lâu cũng không leo nổi nữa, áp lực quá lớn, so với trận pháp hắn luyện chế còn mạnh hơn nhiều, liền dừng ở đây.
Chúc đình sư trong ngực hắn sắp thần trí mơ hồ, ánh mắt mơ màng: "Ta sắp không chịu nổi nữa. . ."
Lưu Tiểu Lâu căn dặn nàng: "Kẹp chặt hai chân!"
Chúc đình sư vô ý thức kẹp chặt hai chân, vững vàng kẹp lấy măng đá, Lưu Tiểu Lâu vỗ một chưởng vào đầu nàng, quát: "Vận công!"
Chúc đình sư đâu còn sức vận công, ngay cả duy trì tư thế cũng miễn cưỡng, không biết khi nào liền sẽ rơi xuống.
Thế này không phải biện pháp, Lưu Tiểu Lâu chỉ có thể phóng ra Huyền Chân Tác, trói nàng vào măng đá, đồng thời cũng trói cả hai lại với nhau.
Nàng không thể hành công, vậy liền tự mình chủ đạo!
Trước đó hai người từng phối hợp song tu nhiều lần, đều rất nhuần nhuyễn, lần này lợi dụng chân nguyên đâm vào kinh mạch Chúc đình sư, dẫn đạo chân nguyên nàng lưu chuyển.
Dưới Lưu Tiểu Lâu chủ đạo, Chúc đình sư vô thức phối hợp, cùng nhau hành công, đối kháng áp lực mạnh mẽ trong cổ động thiên, nhận lấy rèn luyện băng hàn trên thần thức.
Sau ba canh giờ, y phục hai người ướt đẫm, chân nguyên hao hết, thần trí của Chúc đình sư ngược lại khôi phục mấy phần, không còn mê loạn, lo lắng nhìn Lưu Tiểu Lâu.
Lưu Tiểu Lâu chỉ phía trên, lại là có người đi đến từ một nham động phía trên, như con kiến, nhảy qua các dòng sông dung nham, cũng như hai người, chọn một cây măng đá leo lên, đương nhiên, nhìn từ hướng Lưu Tiểu Lâu cùng Chúc đình sư phương, hắn là treo ngược đầu dưới chân trên.
Xuống đến một phần ba, người kia lấy ra một bồ đoàn, tựa hồ là đặc chế, treo trên măng đá, ngồi trên đó tu luyện.
Chúc đình sư nhìn kỹ một lúc, cổ đều mỏi, mới lờ mờ nhận ra: "Là đệ tử nội môn thứ năm của Tiểu Viên Sơn, sư đệ của Lương Nhân An, hình như họ Tôn."
Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Ngươi biết?"
Chúc đình sư khẽ nói: "Cũng không phải người tốt."