Oan Gia Vớ Phải Ngõ Hẹp

Chương 5



Giây tiếp theo, ta đưa tay phải về phía hắn.

Hắn như đã hạ quyết tâm lớn, ghét bỏ nắm lấy cổ tay ta.

Có lẽ vì thường xuyên luyện võ, lòng bàn tay Thẩm Yến toàn là những vết chai dày.

Ta mỉm cười, thu xếp xong lập tức cùng hắn đến Cố phủ.

Vén rèm kiệu lên, Thẩm Yến mặc một bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ tía.

Khoảnh khắc quay đầu nhìn về phía ta, một luồng cảm giác thiếu niên mạnh mẽ ập đến.

Cưỡi ngựa tựa cầu nghiêng, lầu cao tay áo đỏ vẫy.

Ánh mắt hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt hơi hoảng loạn của ta.

Giọng trong trẻo, lộ vài phần nụ cười hiếm có.

"Đợi ta ở đây."

12

Ta mỉm cười rạng rỡ, ngoan ngoãn gật đầu, ngồi bên hành lang uốn khúc, vừa cho cá chép ăn vừa đợi hắn.

Cho đến khi thấy bóng người xuất hiện trong ao.

Khoảnh khắc ngẩng đầu, ta thấy Cố Duyên Chi hơn một tháng không gặp. Hắn ta mặc thường phục màu xanh, màu mắt hơi khó nhìn rõ.

"Quận chúa sao lại ở đây? Ngươi không cần chặn đường ta."

Giọng Cố Duyên Chi lạnh lùng, ánh mắt dời đến tay ta.

Là điểm tâm ta tự tay làm cho ngoại tổ mẫu của Thẩm Yến.

Trong lòng ta thầm chửi bà mẹ nó. Nhưng vẫn phải giả vờ, ngây thơ nhìn hắn ta.

Giọng trong trẻo, ánh mắt lướt qua hắn ta: "Ta đến chúc thọ ngoại tổ mẫu."

Biểu cảm phải đúng chỗ.

Ta ngẩng mắt lên, đồng tử hắn ta co lại, ánh mắt nhìn ta mang theo ý vị thâm trường, mang theo ánh mắt cao ngạo tự phụ.

Khẽ "hừ" một tiếng.

Ta không để ý, nhìn về phía người đằng sau, như bướm lượn bay vào lòng hắn.

Thẩm Yến bước nhanh như gió, nói với Cố Duyên Chi một câu: "Biểu ca."

Ánh mắt Cố Duyên Chi tối sầm lại.

Thẩm Yến lại không giải thích thêm, bàn tay to nắm lấy eo ta, khóe miệng hơi nhếch lên.

Vừa định bước đi, lập tức nghe thấy giọng người phía sau:

"A Yến, Triêu Dương Công chúa đang cho người tìm Quận chúa khắp kinh thành. Ngươi đã tìm được người, nên đưa về. Để công chúa an tâm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta khẽ cong khóe môi, không ngờ Cố Duyên Chi lạ lùng như vậy, từ bao giờ lại quan tâm ta đến thế.

Tiếp theo, Thẩm Yến khẽ "ừm" một tiếng.

Trong lòng ta đã chửi Cố Duyên Chi 101 lần.

Trong lòng nghĩ: Cuốn xéo đi, đừng có cản trở!

Cố Duyên Chi khi nhìn ta thêm vài phần lạnh lẽo, đôi mắt đó nhìn thẳng vào ta. Chẳng bao lâu sau, dường như hắn ta lại trở về như thường. Nói một câu "cáo từ" rồi vội vàng vung tay áo bỏ đi.

Ta nằm trong lòng Thẩm Yến, thân thể trong giây tiếp theo, được người ôm vào lòng.

Khoảnh khắc bay bổng lên không, ta rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập trong lồng n.g.ự.c hắn.

"Thình thịch! !"

Cùng với tim ta cùng nhau đập.

Ta giả vờ ngây thơ: "A Yến, biểu ca của chàng dữ quá. Vẫn là A Yến nhà ta tốt nhất."

Đôi mắt hổ phách của Thẩm Yến khẽ nheo lại, dường như đã bị ta lấy lòng.

Âm cuối hắn lên giọng, giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Chú ý hình tượng."

Đến tiền sảnh mới phát hiện cả nhà đông đúc đều đang đợi ta.

Đêm xuống, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

Cố gia tổ mẫu, khi nhìn ta đầy vẻ từ ái, bảo ta ngồi cạnh bà ấy, hoàn toàn không nhận ra ta là ai.

Thẩm Yến cũng giấu thân phận của ta, khi gắp thức ăn cho ta cũng chỉ gọi ta là "Đường Đường".

Ăn uống no say, ta đi dạo dọc bờ hồ, tiêu cơm.

Trong màn đêm, sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người, quay đầu nhìn lại, chính là Cố Duyên Chi.

Gió thét gào thổi qua, ta vẫn có thể nghe thấy giọng hắn ta.

Hắn ta nói: "Thịnh Đường làm loạn đủ chưa?"

Ta sững người một giây, ánh mắt rơi vào đôi mắt đen sẫm của hắn ta, là thần sắc ta không hiểu được.

Giây tiếp theo, cổ tay bị hắn ta nắm lấy.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Ta đưa ngươi về Công chúa phủ."

Ta khẽ nhíu mày, vừa định giằng tay ra khỏi tay hắn ta.

Không ngờ, Thẩm Yến đã nhanh hơn ta một bước, kéo ta về phía mình.

"Không phiền biểu ca phải nhọc lòng."

13

Có lẽ vì quá sung sướng khi vả mặt Cố Duyên Chi, nụ cười của ta vẫn chưa kịp thu lại.