Oan Gia Vớ Phải Ngõ Hẹp

Chương 6



Xoay người, ta đối diện với đôi mắt của Thẩm Yến. Đồng tử trong mắt hắn dần trở nên sâu thẳm khi nhìn ta. Chưa kịp phản ứng, ta đã bị hắn bế lên lưng ngựa, giọng hắn trong trẻo nhưng rất dễ nghe: "Bám chặt vào."

Thẩm Yến ôm ta vào lòng, thúc ngựa phi nhanh.

Gió lướt qua gò má, đường đi và cung đăng xung quanh đều lùi lại nhanh chóng.

Cùng với tiếng gió, ta nghe hắn cất lời.

Khi ghé gần ta, giọng nói trầm thấp êm tai.

"Thịnh Đường, giờ ngươi đã mất trí nhớ rồi. Ta phụng mệnh đưa ngươi về."

Hắn nhét một cái lò sưởi vào lòng ta.

Ta định vươn tay ôm hắn nhưng bị hắn ngăn lại.

Hắn nhìn ta chăm chú, cười tươi rói: "Danh tiết của nữ tử khuê phòng rất quan trọng."

Đan Dương Quận chúa mất tích một ngày, tin đồn càng nhiều, những lời dị nghị đủ để nhấn chìm một người.

Việc hắn lo lắng cho danh tiết của ta cũng là điều dễ hiểu.

Thấy ta ngây ngô nhìn hắn, trong thoáng chốc, bàn tay thon dài của hắn vuốt nhẹ mái tóc ta.

Giọng nói dịu dàng ấm áp.

"Ngày sau còn dài."

Ta ghé gần, nhìn thấy bầu trời đầy sao trong đáy mắt hắn.

14

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, ta đã nhìn thấy biển hiệu của Công chúa phủ.

Khắp Công chúa phủ đều treo vải đỏ, không khí vui mừng được đẩy lên tới đỉnh điểm.

Ta vừa đến tẩm điện, đã nghe thấy tiếng các nữ tỳ nhỏ xúc động.

Từng người gặp ta đều khóc vì vui mừng.

Dâng trà rót nước, hỏi han ân cần.

"Quận chúa, Quận chúa, người đã về rồi. Bọn nô tỳ lo lắng muốn chết. Cố đại nhân cũng phái mấy tốp quan binh đi tìm người lâu lắm rồi!"

Ta nhướn mày, nghĩ thầm, người này bị bệnh gì vậy.

Chỉ nhạt nhẽo đáp lại một câu "Sau này, chuyện của hắn, không cần nói với ta."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Vừa dứt lời, đã thấy mẫu thân ta, xinh đẹp như đào lý, môi son nở nụ cười: "Đường Đường, sao con lại dính dáng đến tên nhóc Thẩm Yến này? Là đã hoàn toàn từ bỏ Cố Duyên Chi rồi sao? Hay chỉ là muốn chọc tức hắn?"

Thấy ta không nói gì, bà ấy liền đến véo má ta, cười đầy hàm ý, lại như đang nhắc nhở: "Đường Đường à, mấy ngày nay Cố Duyên Chi này chạy đến chỗ ta không ít đâu.

"Con có nghĩ kỹ chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bà ấy ngáp một cái, vẫy vẫy tay.

Chợt, khi ta nhìn về phía hệ thống, thấy biểu tượng đã chuyển sang màu xám.

Nụ cười càng thêm châm biếm.

Cố Duyên Chi bây giờ đối với ta, đã hoàn toàn vô nghĩa.

Lời nhắc nhở của hệ thống lại một lần nữa vang lên trong đầu ta.

[Cảnh báo cấp một, đối tượng công lược ở gần, xin chú ý lời nói. ]

Chỉ trong thoáng chốc, ta nghi hoặc nhìn về phía Công chúa, giả vờ không hiểu: "Mẹ, người nói Đường Đường không hiểu."

Ta mỉm cười, chỉ vào ngực.

"Đường Đường chỉ thích A Yến.

"A Yến là phu quân của con."

Mẫu thân thấy ta như vậy, như đã nhìn thấu, không nói gì chỉ cười cười, dặn dò ta vài câu, rồi thẳng thừng rời khỏi viện.

Và ngay lúc này, trên mái nhà đột nhiên phát ra một tiếng động.

Cùng với một tiếng "meo" kêu lên, độ hảo cảm của Thẩm Yến như dự đoán đã lên tới 50.

15

Đối với Thẩm Yến ta cực kỳ kiên nhẫn.

Nhưng cũng không quên châm thêm lửa ở đây.

Khi ta biết được Thẩm Yến sắp đi chinh chiến ở phía Bắc, ta lập tức quyết định, đi thẳng đến Linh Tuyền tự bên vách núi, cầu bùa bình an cho Thẩm Yến.

Từng bậc thang một.

Đúng 108 bậc, ta dùng cả ngày để cầu phúc cho hắn.

Sau đó dùng nửa ngày nhờ Xuân Hạnh đi khắp ngõ ngách loan tin.

Vì vậy, khi ta thành kính quỳ lạy, nhắm mắt ước nguyện, khoảnh khắc ngẩng đầu lên, đã thấy Thẩm Yến đang nửa quỳ trước mặt ta.

Hắn đến sớm hơn ta tưởng.

Môi mỏng hắn khẽ cong lên, đôi mắt đẹp của thiếu niên tràn ngập bầu trời sao.

Đáy mắt đều là xúc động.

Hắn sờ nhẹ vào trán ta, đầu ngón tay hơi run.

Ta nghe hắn nói:

"Ngốc nghếch."

Trong thoáng chốc, nước mắt ta trào ra, trực tiếp nhào vào lòng hắn, giọng nghẹn ngào: "Thẩm Yến, lâu rồi chàng không đến thăm ta."