Ôm Lấy Em Và Yêu Thương

Chương 19



Họ gặp nhau trong một đêm mưa tầm tã. Trình Mộc Miên đang đứng giữa đường, loay hoay với chiếc xe, trong khi cơn mưa ngày càng nặng hạt.

“ Giỡn hả?! Sao trời mưa càng lúc càng nặng vậy nè. Rồi cái xe này nữa, sao về nhà đây”

Nước mắt cô sắp trào ra đến nơi.

Hôm đó, anh đang đi làm nhiệm vụ về thì bắt gặp một cô gái nhỏ nhắn, đang loay hoay với cái bánh xe đạp. Nhìn cô như sắp khóc đến nơi vậy, không biết lúc đó tại sao anh lại mĩm cừoi mà chạy đến.

“ Để anh giúp em nhé”

Trình Mộc Miên ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn anh. Cái mỉm cười dịu dàng của anh làm cô ngạc nhiên, cô không nói gì, chỉ đứng đó, im lặng một lúc, trước khi nhận ra rằng mình không thể tự giải quyết được chuyện này.

Cuối cùng, cô gật đầu, lí nhí

“Vâng… Cảm ơn anh.”

Hà Đức Minh bước đến gần hơn, nhìn chiếc xe bị hỏng. Anh không hỏi gì thêm, chỉ nhanh chóng cởi chiếc áo khoác của mình, khoác lên vai cô.

“ Xin lỗi, anh cũng không có áo mưa, em dùng tạm nhé”

Mộc Miên nhìn anh, người đàn ông lạ mặt này sao lại tốt như thế chứ? Đừng có nói là muốn bắt cóc cô đó nha

“ A-anh là ai vậy ạ?”

“ Anh là cảnh sát khu vực”

“Em vào mái hiên trú mưa đi, để anh sửa chiếc xe cho.”

Cô nhìn anh một cách khó tin, nhưng rồi không còn lựa chọn nào khác. Cơn mưa quá lạnh, người cô thì ướt như chuột lột. Đầu óc cô không kịp nghĩ thêm, cô chạy vào mái hiên gần đó, không quên quay lại nhìn anh đang đẩy xe theo sau cô

Áo sơ mi trắng anh mặc đã ướt sũng, ôm sát vào cơ thể, một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào trong tim cô. Lúc đó, Mộc Miên không biết tại sao mình lại cảm thấy như thế, nhưng tất cả những gì cô có thể làm chỉ là đứng đó, nhìn anh, và để những cảm xúc vô hình này bùng lên trong lòng.

Mưa vẫn rơi không ngừng, nhưng không gian giữa họ lại dường như vắng lặng

“Xe em xẹp lốp rồi. Hình như là bị đâm đinh thì phải. Chắc là phải dắt bộ về thôi, hoặc em gọi người đến giúp đi.”

Cô lắc đầu

“Nhà em gần đây lắm… Để em tự dắt về cũng được, anh không cần lo đâu.”

Nhưng Hà Đức Minh không đồng ý, anh chỉ mỉm cười, cởi chiếc túi xách từ tay cô, treo lên xe đạp, rồi chỉnh lại áo khoác trên vai cô

“Khoác chặt vào, kẻo lạnh. Đi thôi, anh đẩy xe cho.”

Cô không phản đối nữa, lặng lẽ bước đi bên cạnh anh. Cơn mưa như thể trở thành một phần của câu chuyện giữa họ, một câu chuyện không lời

Khi đó, Trình Mộc Miên không thể ngờ rằng đây chính là khoảnh khắc bắt đầu của một mối quan hệ sẽ thay đổi cả cuộc đời cô.

“ Em tên gì?”

“ Mộc Miên…Trình Mộc Miên”

“ Là hoa gạo sao?”

“ Vâng ạ”

Kể từ ngày đó, anh và cô bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Sau đó là yêu nhau. Họ dành tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ cho nhau. Anh hiểu rõ tính cách của Trình Mộc Miên vô cùng ương ngạnh nên anh đối xử với cô bằng tất cả sự dịu dàng của mình.

Hà Đức Minh nâng niu Trình Mộc Miên như bảo bối. Đến một giọt nước mắt anh cũng không nỡ để cô rơi. Anh thường đợi cô sau giờ học trước cổng trường, lúc đó cô sẽ chạy đến ôm anh.

“ Đức Minh”

Trình Mộc Miên cười rạng rõ nhìn anh rồi dang hai tay lao đến.

“ Cẩn thận, ngã đó!”

Hà Đức Minh đỡ lấy cô rồi nhấc Trình Mộc Miên lên xoay một vòng. Cô tươi cười rạng rỡ vòng hai tay qua cổ anh, Hà Đức Minh mỗi khi nhìn nụ cười ấy là tim lại loạn nhịp.

Phải thú nhận rằng, Trình Mộc Miên khi cười lên quá đẹp. Nó đã hớp hồn anh không biết bao nhiêu lần.

“ Yêu em không?”

“ Em đáng yêu thế này, sao anh nỡ không yêu hả? Sau này anh phải cưới em về cho bằng được”

“ Thật không?”

“ Thật. Anh nghĩ ra tên con rồi đây, đợi ai đó học xong rồi đồng ý gả cho anh thôi”

Hà Đức Minh chạm vào đầu mũi cô trêu chọc

“ Em nhất định sẽ là vợ anh” Trình Mộc Miên vui vẻ véo má anh

“ Anh muốn con trai hay con gái?”

“ Con trai”

“ Tại sao? Em thích con gái. Con gái sẽ có thể cùng em đi mua sắm, cùng em mặt đồ đôi”Cô nghiêng đầu qua một bên hỏi

“ Vì con trai có thể thay anh bảo vệ em”

Nhưng mà…ông bà Trình kịch liệt phản đối hai người đến với nhau. Nghề nghiệp là cảnh sát phòng chống ma tuý thật sự quá nguy hiểm. Hơn nữa, Hà Đức Minh mô côi cha mẹ. Gia cảnh của anh cũng không quá khá giả, hoàn toàn không xứng với Trình Mộc Miên khi mà gia đình cô đều là những người có địa vị trong xã hội.

“ Không. Tại sao ba mẹ lại cấm chứ? Anh ấy yêu con, ba mẹ không thấy ư?”

“ Đủ rồi! Miên Miên, ba mẹ là đang tính toán cho con. Là ba mẹ thương con nên mới lo cho tương lai của con”

Đúng! Là ông bà Trình thương Trình Mộc Miên nên mới tính toán cho tương lai của cô. Nhưng từ nhỏ đến giờ họ chưa từng để cô lựa chọn bất cứ điều gì. Cô không muốn thi trường trọng điểm mà ba mẹ chọn. Họ chọn ngôi trường đó đơn giản vì nó có tỉ lệ học sinh đậu vào các trường Y danh tiếng cao nhất. Họ định hướng cho cô trở thành bác sĩ ngay từ khi còn rất nhỏ, nhưng những thứ này Trình Mộc Miên chưa từng muốn.

Cô đã phán khán rất nhiều lần, chỉ là họ không biết mà thôi.

“ Ba mẹ thôi đi. Con muốn được tự quyết định cuộc sống của mình, cho dù quyết định đó có sai đi nữa…”

Cô đứng lên định bỏ đi nhưng hai chứng lại cừng đờ. Đứng trước tay nắm cửa mà chẳng biết làm gì.

“ Trong kỳ thi chuyển cấp…là con cố tình không điền một tờ đáp án…”

Ông bà Trình chết lặng nhìn theo bóng lưng con gái. Chuyện này là sao? Bỏ điền một tờ đáp án, Trình Mộc Miên đã làm chuyện gì thế chứ? Năm đó điểm thi môn toán và văn của cô ở mức tuyệt đối nhưng điểm tiếng Anh lại thấp đến đáng thương dù đây là môn cô giỏi nhất. Thiếu 0,5 điểm nữa để vào trường trọng điểm.

“ Là con không thích trường đó nên cố ý để trượt…con hoàn toàn có khả năng đậu…”

“ Miên Miên!” Bà Trình quát lớn

Ngay lập tức, Trình Mộc Miên lớn giọng

“ Không phải là nhầm lẫn gì cả, là trong phút chót con đã đổi nguyện vọng từ trường Y thành Sư phạm. Là con cố ý, là con không muốn làm bác sĩ!”

“ Con biết mình làm gì không hả?!”

Bà Trình đi đến nhưng cô đã quay lại với gương mặt giàn dụa nước mắt.

“ Lần này con sẽ gả cho anh ấy…”

Thế là Trình Mộc Miên bỏ đi, cô từ mặt gia đình chỉ để ở bên người mình yêu. Nhưng mà ông bà Trình vẫn luôn lén lút hỏi thăm tình hình đứa con gái duy nhất.

Trong những ngày cuối cùng trước khi đi làm nhiệm vụ, Hà Đức Minh được bà Trình mời ra quán cafe nói chuyện.

“ Tôi biết cậu là người tốt, tôi biết cậu cũng yêu thương Miên Miên, nhưng mà…tôi cũng yêu thương con bé…Cậu làm ơn rời đi được không?”

“ M-mẹ…”

Hà Đức Minh cúi đầu, đôi tay siết chặt ly cà phê trước mặt. Anh không thể trả lời. Anh hiểu, hoàn toàn hiểu những lo lắng của bà Trình, bởi chính anh cũng từng thức trắng đêm tự hỏi liệu mình có thể cho Trình Mộc Miên một tương lai bình yên hay không.

“Cậu có biết từ khi theo cậu, con bé đã phải từ bỏ những gì không? Nó từ mặt gia đình, từ bỏ những cơ hội mà chúng tôi đã vất vả chuẩn bị cho nó. Chỉ vì nó yêu cậu. Nhưng yêu cậu liệu có đủ không?”

“Tôi cầu xin cậu. Nếu cậu thực sự yêu nó, xin hãy để nó được sống một cuộc đời hạnh phúc. Cậu có thể bảo vệ nó được bao lâu, khi chính bản thân cậu cũng đang ở ranh giới của sự sống và cái chết?”

Hà Đức Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đỏ hoe.

“Con yêu Miên Miên. Con biết mẹ không tin con, nhưng con thề rằng, tất cả những gì con làm, chỉ là vì muốn bảo vệ cô ấy.”

Bà Trình cười khẩy

“Bảo vệ? Cậu có thể bảo vệ nó mãi mãi sao? Cậu có dám chắc sẽ không để nó góa bụa khi tuổi đời còn chưa kịp chạm ngưỡng ba mươi không? Cậu làm trong ngành này, cậu hiểu rõ hơn ai hết, đúng không?”

Đúng, anh không thể chắc chắn điều gì cả. Ngày mai, hay thậm chí chỉ một giờ nữa, cũng có thể là lần cuối cùng anh được nhìn thấy Trình Mộc Miên. Nhưng… làm sao anh có thể rời xa cô, khi cô chính là tất cả ý nghĩa của cuộc đời anh?

“Con…” Hà Đức Minh lắp bắp

“ Con bé xứng đáng với những thứ tốt hơn”

“…”

Cứ như vậy mà Hà Đức Minh chọn buông tay trước. Để lại Trình Mộc Miên chẳng biết chuyện gì, cô bị anh lừa gạt một cách thảm thương. Rồi từ đó mọi thứ thay đổi, tính cách Trình Mộc Miên thay đổi 180 độ. Không còn ương bướng, không còn cười nữa. Cô làm tất cả những gì ba mẹ muốn, chỉ cần là họ muốn, cô sẽ cắn răng làm.

Gả cho Hồ Nguyên Khải, tập yêu anh, tập quên Hà Đức Minh. Trình Mộc Miên đã chiến đấu với nội tâm mình hằng đêm. Ông bà Trình rất thương cô nhưng chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô. Hà Đức Minh rất yêu cô nhưng anh lại chọn buông tay trước. Tất cả mọi người đều không có ai từng nghĩ cho cảm xúc của Trình Mộc Miên.

Nhưng Hồ Nguyên Khải thì khác, anh chỉ cần cô hạnh phúc. Anh chỉ cần Trình Mộc Miên đừng khóc, chuyện gì anh cũng có thể làm. Hồ Nguyên Khải sưởi ấm trái tim cô từng chút một, không vội vàng, không hấp tấp.

...----------------...

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***