Ôm Lấy Em Và Yêu Thương

Chương 18



Giờ là nửa đêm, khi ánh trăng mờ nhạt len qua những tán cây rậm rạp, trong khu rừng tối tăm này, đang diễn ra một cuộc rượt đuổi giữa thiện và ác, giữa cảnh sát và tội phạm.

Tiếng côn trùng rả rích vang lên hòa với tiếng thở gấp gáp, nặng nề của bọn tội phạm buôn chất cấm đang tháo chạy. Bước chân của chúng giẫm lên lớp lá khô trên mặt đất vang lên rõ mồn một như đang dẫn đường cho cảnh sát.

Hà Đức Minh bám sát phía sau, khẩu súng lăm lăm trong tay. Dù đêm tối che khuất tầm nhìn, anh vẫn theo dõi từng chuyển động nhờ chiếc đèn pin nhỏ gắn trên áo.

Phía tai nghe, giọng của chỉ huy vang lên

“Đức Minh, chú ý! Chúng đang tách ra, một nhóm chạy về hướng tây bắc. Cẩn thận có mai phụ”

“Rõ” Hà Đức Minh đáp ngắn gọn. Anh giơ tay ra hiệu cho đồng đội, mỗi người chia thành một hướng để bao vây.

Bọn tội phạm vừa chạy vừa lia mắt tìm đường thoát. Một tên bất ngờ vấp phải rễ cây, ngã lăn xuống đất, làm rơi một túi hàng lớn. Tên cầm đầu vội quay lại, gầm lên

“Đứng dậy nhanh! Chúng nó sắp đuổi kịp rồi!”

Tên cầm đầu gầm lên. Hắn cúi xuống nhặt túi hàng, rồi bỏ chạy mặc cho tên đồng bọn đang hoảng loảng chạy theo phía sau

Nhưng chưa đầy mười giây sau, tiếng bước chân từ phía sau vang lên ngày một rõ, kèm theo ánh đèn pin lóe lên từ xa.

“Đứng lại! Các người đã bị bao vây! Bỏ hàng xuống!”

Giọng của Mạc Khoa vang lên làm cả khu rừng bừng tỉnh. Tiếng quát của anh làm bọn tội phạm thoáng khựng lại. Nhưng chỉ một giây sau, chúng liều lĩnh quay đầu bỏ chạy. Tiếng lá khô và cành cây bị đạp gãy vang lên không ngừng trong khu rừng tĩnh mịch.

Hà Đức Minh băng qua những thân cây rậm rạp. Anh không thể bọn chúng trốn thoát được, nếu không thì thân phận cảnh sát mật sẽ bị bại lộ. Lúc đó công sức anh bỏ ra để làm nhiệm vụ này coi như tan thành mây khói.

Hà Đức Minh nhìn thấy bóng dáng của hai tên phía trước, một trong số chúng đang loạng choạng vì sức nặng của túi hàng. Anh giơ tay lên, nhắm kỹ mục tiêu, bóp cò một phát đạn cảnh cáo.

Đoàng!

Viên đạn sượt qua, ghim thẳng vào thân cây trước mặt bọn chúng. Tên đi đầu hét lên

“Chúng nó bắn! Chạy nhanh lên!”

Tên phía sau, đang ôm túi hàng, bị mất thăng bằng khi cố vượt qua một đoạn gốc cây lồi lên. Hắn ngã nhào xuống đất, túi hàng văng ra xa. Chưa kịp đứng dậy, hắn đã bị một bóng đen lao đến, đè chặt xuống.

“Không động đậy!”

Hà Đức Minh tay anh ấn mạnh đầu gối lên lưng tên tội phạm. Trong một giây, hắn cố vùng vẫy, định rút con dao nhỏ giấu trong ống quần. Nhưng Đức Minh nhanh hơn. Anh xoay người hắn lại, bẻ gập cổ tay, đoạt lấy con dao và quăng sang một bên.

“ Mày! Là mày! Mày là cảnh sát mật!!! Trần Kiên, mày trốn rất giỏi!”

Tên tội phạm gầm lên tức giận, hắn ngay lúc này chỉ muốn ăn thịt Hà Đức Minh mà thôi.

Hà Đức Minh không phản ứng trước nhung lời hắn, ánh mắt anh vẫn điềm tĩnh. Một tay anh giữ chặt cổ tay hắn, tay còn lại rút còng số tám từ thắt lưng, khóa gọn hai tay tên này ra sau lưng.

“Đúng, tao là cảnh sát. Nếu còn muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai thì câm mồm lại đi”

“ Mày gạt tụi tao! Thằng khốn! Lão đại sẽ không tha cho mày! Trần Kiên!”

“ Là tụi mày không nhận ra tao ngay từ đầu. Hà Đức Minh, khắc tinh của Rắn Đen, không nhớ sao?”

Từ tai nghe vang lên tiếng của Văn Khang

“ Báo cáo, chúng tôi đã bắt được tất cả bọn chúng. Phía anh sao rồi đội phó Trần”

“ Đã bắt được tên cầm đầu, mang bọn chúng về quy án”

“ Rõ!”

Khi nhận được báo cáo của Văn Khang, Hà Đức Minh thở phào nhẹ nhõm. Anh kéo tên tội phạm đứng dậy

“Chơi với lửa thì phải chịu cháy. Bọn mày hết đường trốn rồi.”

Tên cầm đầu, dù bị còng chặt và không còn sức chống cự, vẫn ngoan cố nhếch môi cười gằn.

“Mày nghĩ bắt tao thì kết thúc à? Tao chỉ là một mắt xích nhỏ thôi…con rắn chúa còn chưa lộ diện mà”

Đức Minh không trả lời, chỉ siết chặt tay hắn kéo đi. Anh biết rõ, những lời hắn nói không phải dọa suông. Bắt được nhóm này rồi nhưng anh phải tiếp tục công việc cảnh sát mật này, thâm nhập vào bộ máy tổ chức cốt lõi.

Khi cả đội hội tụ tại điểm tập kết, những túi hàng chứa đầy ma túy được xếp gọn một góc, bọn tội phạm bị còng tay ngồi rạp dưới đất, cúi mặt trong im lặng.

Mạc Khoa vỗ vai Đức Minh, nở nụ cười nhẹ.

“Xong rồi. Công việc của chúng ta đêm nay coi như hoàn thành. Giờ chỉ cần giao bọn chúng về cho đội chuyên án.”

“ Ờ. Chúng ta cũng phải trở về thôi”

Anh vừa nói vừa tháo tai nghe ra

“ Gì cơ? Anh muốn quay về bộ chỉ huy thật á?”

“ Sao thế?”

“ L-lỡ như bị vợ anh nhìn thấy… là coi như đi tong đấy”

“ Tôi sẽ cẩn thận. Với lại…cô ấy giờ không còn là vợ tôi nữa rồi”

Mạc Khoa nhìn anh một lúc, rồi cúi đầu, không nói gì thêm. Anh hiểu rằng cuộc sống của Đức Minh không chỉ có những trận chiến ngoài kia mà còn là những cuộc chiến vô hình trong chính tâm hồn anh.

“Xin lỗi”

Mạc Khoa lên tiếng, cố gắng xua đi không khí nặng nề.

“Nhưng dù sao, đêm nay chúng ta vẫn chiến thắng. Đó là điều quan trọng nhất, đúng không?”

Hà Đức Minh chỉ gật đầu, ánh mắt anh không rời khỏi nhóm tội phạm đang bị còng tay dưới ánh đèn. Anh không thể không nghĩ về những điều đã qua, về những hy sinh, những mệt mỏi mà anh phải đối mặt trong suốt những năm làm nhiệm vụ.

Mạc Khoa nhìn đồng đội, rồi quay lại nhìn Đức Minh một lần nữa.

“Tôi biết là anh đang phải chịu đựng rất nhiều. Hay là lần này về xin đi nghỉ một thời gian đi”

“ Thôi đi…khi nào bắt được ‘rắn chúa’ rồi tính”

Hà Đức Minh dứt lời thì bỏ đi

Viên chỉ huy nhận được tin bắt được một trong những tay sai quan trọng của ‘ rắn chúa’ thì rất mừng, vội điều Hà Đức Minh về khen thưởng. Thế mà tìm cả nửa ngày vẫn không thấy anh đâu, từ bếp ăn đến phòng nghỉ ngơi đều không có bóng dáng của Hà Đức Minh. Cuối cùng cũng tìm thấy anh đang ngồi lủi thủi ở sân sau. Nhìn bóng lưng cô đơn của Hà Đức Minh trên ghế đá, viên chỉ huy biết…anh lại nhớ Trình Mộc Miên rồi.

“ Nên gọi cậu là cảnh sát mật Trần Mộc Dương hay đội phó đội phòng chống tội phạm ma tuý Trần Đức Minh đây?”

“ Gọi gì cũng được?”

Viên chỉ huy ngồi xuống bên cạnh thở dài

“ Lại nhớ cô ấy à?”

“ Hơi hơi…”

Nghe đến đây, viên chỉ huy bật cười, lôi trong túi ra một huy hiệu cảnh sát. Bên trên ghi rõ tên Hà Đức Minh và số hiệu cảnh sát của anh.

“ Sao? Muốn quay lại thân phận cũ không?”

“ Thôi a…giờ mà quay lại thì khó xử lắm”

“ Vợ cậu tái hôn rồi à?”

“ Vâng, giờ cô ấy không cần cháu nữa rồi”

Viên chỉ huy im lặng một lúc, ánh mắt ông trầm tư nhìn về phía xa

“Hà Đức Minh, tôi đã chứng kiến rất nhiều người như cậu. Hy sinh mọi thứ, kể cả gia đình, tình yêu, để làm tròn sứ mệnh. Nhưng… đến cuối cùng, có đáng không?”

Hà Đức Minh không trả lời ngay. Anh chỉ cúi đầu, nhìn huy hiệu cảnh sát trên tay viên chỉ huy. Những năm tháng cống hiến, những lần vào sinh ra tử, những hy sinh thầm lặng, tất cả hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.

“Cháu không biết nữa. Có lẽ… là đáng. Vì nếu không làm, cháu sẽ không thể tha thứ cho chính mình.”

Viên chỉ huy thở dài lần nữa

“Cậu đã làm tốt rồi, Minh. Nhưng đôi khi, người ta cũng cần buông tay để tìm kiếm hạnh phúc. Bắt được ‘Rắn Chúa’ xong, tôi hy vọng cậu sẽ nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn. Dù có là một cảnh sát giỏi đến đâu, thì cậu cũng là con người, và con người cần tình yêu, cần gia đình.”

“Cháu biết mà…” Hà Đức Minh mỉm cười nhạt.

“ Nhưng mà bây giờ cháu cảm thấy quyết định năm đó đúng là bồng bột…”

“ Đ-đáng lẽ cháu phải nói rõ với cô ấy…để lỡ có như thế nào thì cô ấy vẫn biết là cháu còn sống, chỉ là bây giờ không còn cạnh nhau. Dù sao thì vẫn hơn là âm dương cách biệt”

“ Thôi đi, năm đó cậu nói sao hả? Cái gì mà ‘ Nỗi đau nào rồi cũng sẽ vơi’, ôi chao, tôi còn tưởng cậu đạo lý lắm cơ. Ai ngờ…giờ ngồi đây lại hối hận.” Viên chỉ huy cười khẩy

Hà Đức Minh nhếch môi cười mỉa, ánh mắt lạc vào khoảng không trước mặt.

“Năm đó cháu nghĩ như thế thật, nghĩ rằng chỉ cần cô ấy xa cháu thì cô ấy sẽ có cuộc sống tốt hơn, không phải sống trong lo sợ. Nhưng đúng là… cháu sai rồi.”

Viên chỉ huy vỗ nhẹ vai anh

“Không phải ai cũng có cơ hội sửa chữa sai lầm, Minh. Cậu không phải là thần thánh, không ai trách cậu vì đã chọn con đường này. Nhưng đừng quên, cậu phải chịu trách nhiệm cho những gì mình chọn”

Hà Đức Minh trầm ngâm một lúc, đôi mắt thoáng đỏ.

“ V-vâng ạ…”

Ngồi một lúc rồi viên chỉ huy mới rời đi. Lúc này cổ họng đang nghẹn ngào của Hà Đức Minh mới bắt đầu nất lên từng cơn. Nước mắt không kiểm soát được mà trào ra, anh vội lấy tay che mặt lại.

Trong lòng Hà Đức Minh lúc này là hàng ngàn lời tâm sự chẳng biết nói với ai. Suốt thời gian qua anh luôn tự trách bản thân tại sao lại bỏ cô đi như thế, tại sao lại không nghĩ đến cảm xúc của cô, tại sao lại lừa dối cô?

Có lẽ anh yêu Trình Mộc Miên không đủ nhiều.

Không phải!

Là vì anh yêu cô quá nhiều, đến mức sẵn sàng gạt bỏ hạnh phúc của mình để đảm bảo cô được sống một cuộc đời yên bình, không lo lắng, không nguy hiểm.

Cô gái nhỏ của anh năm đó, từ mặt gia đình để ở bên anh. Đó là điều mà Hà Đức Minh luôn trăn trở. Trong lúc còn đang lưỡng lự có nên rời đi hay không, bà Trình đã tìm đến. Họ đã có một cuộc nói chuyện dài.

Không có cha mẹ nào không thương con. Cha mẹ thương con, sẽ vì con mà tính toán. Bà Trình muốn anh ly hôn cô, trả cho cô tự do. Trong hoàn cảnh đó, anh đã đồng ý. Có lẽ bà nói đúng, Trình Mộc Miên xứng đáng với một người tốt hơn anh. Anh ra đi để bảo vệ cô.

Nhưng anh không ngờ, từ đầu, kết hôn với anh thì cô đã gặp nguy hiểm. Giờ bọn tội phạm đang nhằm vào cô để trả thù, tất cả là do anh đã không tính toán kĩ.

“Là do anh sai…Miên Miên à”

Hà Đức Minh gục đầu xuống, bàn tay anh siết chặt, móng tay hằn vào da thịt nhưng nỗi đau ấy chẳng thấm vào đâu so với những dày vò trong lòng.

‘Miên Miên à

Anh ta có đối xử tốt với em không?

Anh ta có yêu em không?’

Anh muốn đứng trước mặt người chồng hiện tại của cô và hỏi

‘ Anh có yêu cô ấy không?’

‘ Anh sẽ bảo vệ cô ấy thay tôi chứ?’

‘ Anh sẽ không làm cô ấy khóc như tôi đã từng chứ?’

Trong đám tang của mình, anh đứng từ ca theo dõi Trình Mộc Miên. Đó là lần đầu tiên anh làm cô khóc trong 10 năm yêu nhau. Anh muốn đến lau nước mắt cho cô nhưng không được nữa rồi, đây là con đường anh đã chọn.

Anh sai rồi! Anh đúng là gã đàn ông tệ nhất trên đời! Em đừng nên yêu anh, vốn dĩ từ đầu anh không xứng đáng với nó.

Em đừng khóc, đừng nhớ thương kẻ tệ bạc là anh nữa. Phải sống tiếp, để có lỡ như ta vô tình nhìn thấy nhau trên đường đời, anh sẽ mĩm cười nhìn em từ xa, hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình.

...----------------...

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***