“ Hay em ly hôn để anh yêu người khác? Em phải làm sao đây hả anh?”
Hàng mi của anh khẽ run lên khi cảm nhận được sự chạm nhẹ từ tay cô. Hồ Nguyên Khải mở mắt, đôi mắt đỏ hoe mơ hồ nhìn lên. Khi nhận ra ánh mắt dịu dàng của Trình Mộc Miên đang dõi theo mình, anh giật mình ngồi thẳng dậy
“Miên Miên… em tỉnh rồi sao?” Giọng anh khàn khàn, xen lẫn chút bối rối.
Trình Mộc Miên không trả lời, chỉ nhìn anh, đôi mắt ẩn chứa bao cảm xúc phức tạp. Cô nở một nụ cười nhàn nhạt
“Anh ngốc lắm, Nguyên Khải… Sao phải khổ như vậy? Chúng ta ly hôn là được mà, anh viết đơn đi, em sẽ kí”
Anh ngồi lặng đi, đôi mắt mở to nhìn cô, không dám tin vào những gì vừa nghe thấy. Một nụ cười nhạt thoáng hiện trên gương mặt cô
“Miên Miên…” Giọng anh run rẩy, môi mím chặt để ngăn những cảm xúc dâng trào.
“ Em không thể yêu anh như cách anh yêu em. Ở bên em anh chẳng nhận lại được gì, chúng ta ly hôn đi. Anh và em đường ai náy đi. Anh yêu người khác, như vậy sẽ tốt hơn…”
Hồ Nguyên Khải bật cười, một nụ cười đầy cay đắng. Anh đưa tay vuốt mặt, như thể cố lấy lại bình tĩnh.
“Miên Miên, có lẽ anh không thể yêu được người khác nữa. Anh đâu chỉ yêu em một năm nay, mười bốn năm rồi…hình bóng em găm chặt vào tim anh hơn mười bốn năm nay rồi.”
Mười bốn năm? Trình Mộc Miên sững người. Như vậy là sao? Anh yêu cô từ khi họ còn đi học sao?
Mười bốn năm qua, cô chẳng hề nhận ra rằng có một người âm thầm yêu thương mình như thế. Mười bốn năm, một tình yêu chẳng hề được đáp lại, một tình yêu được chôn giấu sâu trong tim anh, dù cô vẫn luôn ở đó, nhưng không hề nhìn thấy.
“Nguyên Khải…” Trình Mộc Miên thì thầm, đôi mắt đầy sự bối rối
“ Ngày nào ra chơi, anh cũng kiếm cớ đi ngang qua lớp em dù cách tận một dãy phòng rất dài, em không thấy anh sao? Anh tham gia cao lạc bộ hát là để em có thể nhìn thấy anh…anh học bác sĩ cũng vì nghĩ em sẽ theo gia đình mà học y. Mười bốn năm qua…cuộc sống của anh đều có em trong đó”
Trình Mộc Miên nhìn anh, không thể nói gì, chỉ cảm nhận được sự nặng nề trong lòng. Cô không khỏi cảm thấy mình đã quá vô tâm. Mười bốn năm, một tình yêu âm thầm và kiên trì, mà cô lại không hề hay biết.
“ Anh…” Trình Mộc Miên cố gắng thốt ra một từ, nhưng lại thấy cổ họng mình nghẹn lại, không thể nói tiếp.
Hồ Nguyên Khải nhìn cô, đôi mắt anh đã đẫm lệ từ lúc nào.
“Miên Miên, anh không thể buông tay em được. Dù em không yêu anh, dù em không muốn anh ở lại bên cạnh, anh vẫn sẽ đợi em. Bởi vì em đã là một phần của cuộc sống anh, mười bốn năm qua, em chính là tất cả.”
”Nguyên Khải, em…” Cô im lặng một lúc lâu, cảm thấy sự mâu thuẫn dâng trào trong lòng.
Hồ Nguyên Khải nhận ra sự do dự trong ánh mắt cô.
“ Nhưng…anh xứng đáng với người tốt hơn…”
Câu nói đó vừa thốt ra từ miệng cô, anh lập tức lao đến ôm cô. Hồ Nguyên Khải siết chặt vòng tay đến mức cô cảm thấy khó thở. Trình Mộc Miên muốn đẩy anh ra nhưng cô không có sức.
“ Tại sao anh lại yêu em?”
“ Anh không biết”
“ Đừng yêu em”
“ Không! Anh không thể”
Dù Hà Đức Minh đã nói cô phải ngoan ngoãn sống với người ba mẹ chọn. Nhưng ở bên nhau, làm nhau đau khổ thì cô không thể. Đặc biệt, người đau khổ đó lại còn yêu cô như thế.
“Em không xứng đáng với anh, Nguyên Khải…” Cô thì thầm vào tai anh
“Anh không xứng đáng với nỗi đau này. Anh có thể tìm được một người khác, một người yêu anh như anh yêu em. Em không thể đáp lại tình yêu của anh, em không thể làm anh tổn thương thêm nữa.”
Hồ Nguyên Khải khẽ run lên, nỗi đau dường như cắt xé trong lồng ngực anh.
“Em có thể không yêu anh, em có thể không muốn ở bên anh, nhưng anh không thể từ bỏ em. Anh đã yêu em quá lâu rồi, Miên Miên. Trái tim của anh không phải đồ chơi…”
Cô cúi đầu, mắt rưng rưng, cảm thấy như có một thứ gì đó tan vỡ trong lòng mình. Cảm giác nghẹn ngào, đau đớn, cùng với sự mâu thuẫn trong lòng khiến cô không biết phải làm sao.
“ Em không thử mà…sao lại biết không thể yêu anh chứ? Chỉ cần em thử…anh sẽ cố gắng để em yêu anh”
“ Anh biết anh không thể so sánh với Hà Đức Minh nhưng anh chắc chắn tình yêu của anh cũng không thua kém anh ta”
Câu nói này khiến Trình Mộc Miên vỡ oà. khuông mặt cô dần trở nên mếu máo. Nước mắt trực trào rơi, cổ họng có thứ gì đó bị nghẹn lại khiến cho cô chỉ có thể nấc lên trong đau đớn.
Trình Mộc Miên không thể kìm nén được nữa. Cảm xúc dâng trào trong cô, tất cả những mâu thuẫn, những nỗi đau và sự tiếc nuối khiến trái tim cô như muốn vỡ ra. Cô vòng tay qua người Hồ Nguyên Khải, ôm chặt anh, suốt 1 năm kết hôn, đây là cái ôm đầu tiên của hai người. Cô siết chặt lấy bắp tay anh, anh mặt kệ móng tay cô đang găm vào da thịt mình. Để cô khóc thật lớn như thể chỉ có cách này mới giúp cô giải thoát khỏi nỗi xót xa đang dày vò trong lòng.
Cô khóc, khóc thật lớn, những giọt nước mắt như không thể ngừng rơi. Cô khóc vì sự dằn vặt của chính mình, khóc vì cảm nhận được tình yêu chân thành mà Nguyên Khải dành cho mình suốt bao năm qua. Cô không thể không yêu thương anh, nhưng cũng không thể yêu anh theo cách mà anh mong muốn.
Hồ Nguyên Khải im lặng, siết chặt vòng tay, để cô khóc hết. Anh cảm nhận được nỗi đau trong từng tiếng nấc của cô, nhưng không hề rời tay khỏi cô
“Miên Miên…” Anh khẽ thì thầm, đôi tay anh vuốt nhẹ lưng cô an ủi cô
“Anh yêu em quá nhiều…” Cô nghẹn ngào
“Em không biết phải làm sao với tình yêu này… Anh xứng đáng với ai đó có thể yêu anh thật lòng, mà không phải như em.”
“ Không, ai cũng xứng đáng được yêu, Mộc Miên. Chúng ta thử yêu nhau nhé…”
Cô không trả lời, chỉ khóc trong sự đau khổ.
“ Miên Miên, nào đừng khóc nữa…”
Hồ Nguyên Khải buông tay ra, lau nước mắt cho cô. Anh mĩm cười nhìn cô âu yếm.
“ Em còn đau không? Anh đi tìm cái gì đó cho em ăn nhé”
“ Em muốn ngủ…chỉ muốn ngủ thôi”
Những giọt nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài trên khuôn mặt cô, nhưng không phải vì nỗi đau nữa, mà là vì sự xáo trộn trong lòng, sự mâu thuẫn giữa trái tim và lý trí.
Hồ Nguyên Khải không nói gì thêm, chỉ khẽ nắm lấy tay cô. Anh không biết phải làm gì, chỉ biết rằng nếu có thể, anh muốn mang đến cho cô chút bình yên.
“Em nghỉ đi,” anh nói, giọng dịu dàng.
“Để anh ra ngoài canh chừng”
Trình Mộc Miên không phản ứng ngay, đôi mắt cô mờ đi trong làn nước mắt. Nhưng rồi, cuối cùng cô cũng thở dài, nhẹ nhàng nằm xuống, để mặc cho những suy nghĩ miên man lấp đầy đầu óc.
Hồ Nguyên Khải nhìn cô, một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng. Anh muốn giúp cô, muốn đưa cô ra khỏi những cảm xúc dằn vặt này, nhưng anh biết, anh không thể ép buộc cô yêu mình. Anh chỉ có thể chờ đợi, và làm tất cả những gì có thể để cô cảm thấy an toàn, dù biết có thể một ngày cô sẽ rời xa anh.
Bước ra ngoài, anh nhìn thấy cuốn sổ tay mà mình để quên trên hàng ghế. Anh bước đến cầm nó lên, nhìn chăm chăm cuốn sổ da nhỏ đã cũ đó, lòng anh lại rối bời. Chắc chắn Hà Đức Minh đã phải yêu Trình Mộc Miên lắm mới khiến cô đau khổ như thế sau khi anh rời đi.
Anh sờ vào hàng chữ ‘ mã số cảnh sát: 514829. Thành viên đội cảnh sát đặc nhiệm phòng chống ma tuý, Hà Đức Minh’
“ Anh đã làm rất tốt, giờ thì để tôi bảo vệ cô ấy thay anh”
...----------------...
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***