‘Mã số cảnh sát: 514829. Thành viên đội cảnh sát đặc nhiệm phòng chống ma tuý, Hà Đức Minh’
Cơn mưa đêm rả rích rơi, nhuốm lạnh con phố hẻo lánh nơi những bóng đèn vàng hiu hắt chiếu xuống mặt đường ẩm ướt. Hà Đức Minh cùng đội trinh sát đặc nhiệm áp sát một căn nhà bỏ hoang, nơi được xác định là sào huyệt của một đường dây buôn bán ma túy lớn.
Hà Đức Minh ngồi trong xe chỉ huy, chăm chú quan sát bản đồ bố trí đội hình. Qua màn hình nhỏ, hình ảnh từ camera nhiệt hiện lên mờ mờ những bóng người bên trong căn nhà.
“Ít nhất có sáu tên, có vũ khí hạng nặng. Chúng ta phải chia đội, tấn công đồng loạt từ ba hướng.”
Đội trưởng Doãn phân công nhiệm vụ. Hà Đức Minh được phân công dẫn đầu đội thứ nhất.
“Rõ! đội thứ nhất chuẩn bị triển khai.” Hà Đức Minh gật đầu, giọng nói dứt khoát, ánh mắt không rời khỏi máy bộ đàm
Anh kiểm tra lại súng, súng giảm thanh, cùng thiết bị liên lạc lần cuối trước khi ra hiệu cho các đồng đội.
Cơn mưa vẫn không ngừng rơi, từng giọt nước nhỏ xuống từ mái che chiếc xe chỉ huy. Hà Đức Minh khom người, cùng đội của mình lặng lẽ áp sát từ hướng bên trái ngôi nhà, nơi có một cửa sổ vỡ với ánh sáng lờ mờ lọt qua. Anh ra hiệu bằng tay, đồng đội phía sau gật đầu, chuẩn bị sẵn sàng.
“Đội hai, tiến vào từ cửa trước. Đội ba, canh giữ lối thoát phía sau. Đợi tín hiệu từ tôi.” Đội trưởng Doãn truyền lệnh qua bộ đàm
Hà Đức Minh ngước nhìn qua cửa sổ vỡ, ánh sáng vàng mờ nhạt bên trong chiếu lên vài thùng gỗ lớn xếp lộn xộn. Giữa căn phòng, một tên đang cúi người kiểm tra thứ gì đó bên trong chiếc vali. Qua màn hình camera, anh đã biết rõ đó là “hàng”.
Đức Minh giơ tay ra hiệu “dừng lại” khi nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra từ bên trong đó là tiếng kim loại va vào nhau.
“Cẩn thận. Chúng đang chuyển hàng.” Anh thì thầm qua bộ đàm, đưa mắt lia nhanh khắp các góc tối.
“ Có người của chúng ta ở bên trong, chỉ cần cậu ra lệnh, hai tên lính gác sẽ bị xử”
“ Hiểu rồi!” Hà Đức Minh ngắt tín hiệu
“Tấn công khi tôi ra hiệu. Đếm ngược. Ba… hai… một…”
“Tấn công!”
Tiếng súng giảm thanh vang lên như một nhát cắt lạnh lẽo xé toạc bầu trời. Hai tên lính gác ngay lập tức bị hai gián điệp của cảnh sát ở bên trong tấn công từ phía sau.
Hà Đức Minh dẫn đội đột kích từ bên ngoài nhanh chóng phá cửa sổ xông vào. Bóng đen của anh lướt qua ánh đèn mờ nhạt không để lại chút dấu vết.
Không gian trong căn nhà trở nên hỗn loạn khi những tên tội phạm còn lại nhận ra chúng bị tấn công. Một tên hét lên hoảng loạn
“Bị phục kích rồi! Bắn chết chúng nó!”
Lập tức, tiếng súng vang lên điên loạn. Làn đạn xé toạc không khí, găm thẳng vào những thùng gỗ chắn ngang làm mảnh gỗ bay tung tóe. Hà Đức Minh nhanh chóng ẩn nấp sau một cột bê tông, thở gấp. Đây là lần đầu tiên anh phải giao tranh súng sau khi cưới vợ. Nếu là những lần trước anh sẽ không sợ hãi mà né tránh làn đạn của kẻ thù như thế này vì anh không còn người thân. Nhưng lần này thì khác rồi, có một người con gái đang đợi anh ở nhà. Nếu anh bị thương hay có mệnh hệ gì chắc cô sẽ lo đến mức mất ăn mất ngủ.
“Đội hai, chúng đang cố giữ tầng trệt. Bao vây chúng, không để tên nào chạy thoát!” Hà Đức Minh nói vào bộ đàm
Đồng đội của anh, phối hợp chặt chẽ, nã những loạt đạn chính xác vào các góc phòng nơi bọn tội phạm đang nấp. Một tên ngã xuống ngay khi thò đầu ra khỏi chỗ nấp, máu bắn tung tóe trên sàn.
Hà Đức Minh quan sát tình hình, anh biết rõ rằng trong hỗn loạn, sơ suất nhỏ nhất cũng có thể trả giá bằng mạng sống. Anh muốn về nhà ăn cơm tối cùng Trình Mộc Miên nữa, hôm nay anh không thể chết ở đây.
Một bóng người đột ngột lao về phía anh, khẩu súng trên tay gã nhắm thẳng vào đầu anh. Trong tích tắc, Đức Minh lăn người né tránh, súng trên tay anh đồng thời vang lên. Viên đạn xuyên qua vai tên đó, khiến hắn loạng choạng rồi ngã gục.
“Sạch góc trái. Tiếp tục tiến lên!”
Đúng lúc này, từ phía hành lang, một tiếng nổ lớn vang lên, làm rung chuyển cả ngôi nhà.
“Đội hai, báo cáo! Chuyện gì vừa xảy ra?”
“Chúng kích hoạt lựu đạn! Hành lang phía trước đã bị chặn! Chúng tôi vẫn an toàn nhưng không thể tiếp cận nhanh!”
Hà Đức Minh nghiến răng, anh biết rõ trong số các căn phòng trên đó, tên cầm đầu và “hàng” vẫn còn ở đấy. Nếu không nhanh chóng khống chế, chúng có thể tận dụng thời gian để tẩu thoát.
“Đội ba, tiếp tục chốt chặn lối thoát phía sau. Đội hai, cố gắng phá chướng ngại. Tôi sẽ lên tầng khống chế mục tiêu!”
Hà Đức Minh siết chặt khẩu súng, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Hình ảnh Trình Mộc Miên chợt hiện lên trong tâm trí khiến bước chân anh chậm lại. Nếu như bây giờ anh chết, thì cô phải đối mặt thế nào đây? Họ chỉ mới kết hôn 2 tháng, anh còn nợ cô một chuyến đi tuần trăng mật.
“ Miên Miên…”
Tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng gỗ kêu răng rắc dưới chân anh, tạo ra thứ âm thanh khiến người ta rợn tóc gáy. Khi lên đến tầng hai, hành lang dài và tối chỉ được chiếu sáng lờ mờ bởi vài ngọn đèn yếu ớt.
Một bóng người bất ngờ lóe lên từ góc khuất. “Đoàng!” Tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua sát bên tai Đức Minh, khiến anh tức tốc lao người vào tường để ẩn nấp.
“Phó đội trưởng, cẩn thận! Bọn chúng có tay bắn tỉa trên tầng hai!” Đồng đội qua bộ đàm cảnh báo.
Anh thở gấp, vết thương ở vai từ trước bắt đầu đau nhói hơn, máu thấm qua lớp áo chống đạn.
“ Ais, biết ngay là loại áo chống đạn này chẳng được tích sự gì”
Tuy vậy, anh không dừng lại. Đức Minh lấy ra một quả lựu đạn khói, nhanh chóng rút chốt và ném về phía trước.
Khói mờ dần bao trùm hành lang, che khuất tầm nhìn. Lợi dụng cơ hội đó, anh trườn sát tường, từng bước tiến gần hơn về phía căn phòng cuối cùng, nơi ánh sáng vàng hắt ra qua khe cửa.
Đến gần, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau. Hà Đức Minh xoay người ngay lập tức, khẩu súng nhắm thẳng vào mục tiêu. Một tên tội phạm lao về phía anh trên tay là một con dao găm.
Trong tích tắc, Đức Minh xoay người né cú chém, tay anh vung lên đấm thẳng vào cằm đối phương. Gã ngã ngửa, và trước khi hắn kịp phản kháng, viên đạn từ súng Đức Minh đã ghim vào ngực hắn.
Lúc này, anh đã ở ngay trước cửa phòng. Qua khe cửa, anh thấy rõ tên cầm đầu đang lục lọi thứ gì đó trong chiếc vali, bên cạnh hắn là một khẩu súng trường. Hắn rõ ràng đang chuẩn bị phương án cuối cùng.
Hà Đức Minh hít một hơi sâu, bàn tay siết chặt súng, tim đập mạnh trong lồng ngực.
Anh đá mạnh vào cửa, không có ai ở đây, tên cầm đầu có lẽ đã bỏ trốn rồi. Anh thận trọng đi đến, thở phào nhẹ nhõm khi biết đây chính xác là thứ anh cần tìm. Trong lòng Hà Đức Minh thầm nghĩ
“ Cuối cùng cũng có thể về nhà với Miên Miên”
Trong một khoảnh khắc, anh nghe thấy tiếng lên nòng, khẩu súng trường sáng lóe trong bóng tối bị sát thủ bắn tỉa bóp cõi
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên, cùng lúc là cảm giác đau đớn nhói buốt từ ngực trái Đức Minh. Anh loạng choạng, đầu óc choáng váng. Nhưng trước khi ngã xuống, bằng tất cả sức lực còn lại, anh siết cò. Viên đạn từ khẩu súng của anh bắn thẳng vào đầu tên tội phạm. Tên đó đáp trả lại bằng một viên đạn găm vào trán anh trước khi gục xuống hoàn toàn.
Máu từ trán chảy xuống làm nhòe tầm nhìn, Hà Đức Minh cảm nhận hơi thở của mình ngày một yếu dần. Anh tựa lưng vào tường, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà. Trong đầu anh lúc này không còn là hiện trường hỗn loạn mà là nụ cười dịu dàng của Trình Mộc Miên trong buổi sáng tiễn anh đi làm.
“Miên Miên…”
Ánh sáng từ đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào, mưa vẫn rơi rả rích như khóc thương cho anh. Căn phòng giờ đây chỉ còn lại tiếng bộ đàm vang lên loáng thoáng, nhưng tất cả như mờ đi trong thính giác của anh.
Mắt anh càng lúc càng nhoè đi, trong khoảnh khắc đó anh chỉ nghĩ đến Trình Mộc Miên, người đang ở nhà đợi anh. Hàng trăm suy nghĩ liên tục hiện lên trong đầu Hà Đức Minh lúc này.
“ Cô ấy phải làm sao đây…chắc là sẽ đau khổ lắm…”
“ Ôi trời, cô ấy còn cắt đứt quan hệ với người nhà chỉ để ở bên mày, nếu giờ mày chết rồi thì cô ấy phải sống sao…”
“ Không…Đức Minh, trước khi rời đi, mày đã đóng hai tháng tiền nhà rồi, ít ra nếu giờ mày chết thì cô ấy cũng sẽ xoay sở được 2 tháng tiếp theo…”
“ Nhưng mà…“
Trong sự tê dại của cơ thể, từng dòng suy nghĩ lại cuộn trào trong đầu anh, như một bộ phim tua nhanh nhưng đầy cảm xúc.
“Cô ấy phải sống thế nào đây… cô ấy còn chẳng biết sửa ống nước, chẳng biết thay bóng đèn…”
Nỗi lo lắng cho cuộc sống của cô, từng chi tiết nhỏ nhặt hiện lên khiến anh cảm thấy bất lực.
“Anh đã hứa sẽ bảo vệ em, vậy mà… giờ anh lại bỏ em lại một mình.”
Nước mắt nóng hổi trào ra nơi khóe mắt anh, hòa lẫn với cái lạnh của cơn mưa đêm ngoài kia.
Ý thức dần trôi xa, trước khi màn đêm hoàn toàn bao phủ lấy anh, một suy nghĩ cuối cùng hiện lên
“Ít ra cô ấy sẽ có một cuộc sống an nhàn nếu không ở bên cạnh mày, cũng tốt mà…Miên Miên tốt như vậy, rối sẽ có người yêu cô ấy thôi, yêu hơn cả mày…nhưng mà không nói lời gì mà rời đi trước thì thật tệ…anh xin lỗi Tiểu Miên Miên của anh”
Bóng tối cuối cùng nuốt chửng tất cả, mang theo Hà Đức Minh rời xa thế giới này, để lại trên mặt đất là một trái tim ngừng đập.
Những bước chân vội vã vang lên từ phía hành lang. Đồng đội của anh cuối cùng cũng phá được chướng ngại và tiếp cận.
“Phó đội trưởng! Hà Đức Minh!” Một người hét lớn, chạy đến bên anh, lay mạnh bờ vai đầy máu.
Mãi đến 6 ngày sau, Hà Đức Minh mới được đưa về đơn vị. 7 ngày sau, Trình Mộc Miên mới có thể đến nhận xác anh.
...----------------...
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***