Ôm Lấy Ngày Mai

Chương 11



Hôm đó, có mấy đứa trẻ bà con đến nhà, chúng cũng quen biết với Phí Tố – người sống ở nhà bên cạnh – nên gọi cả cậu ấy qua chơi.

 

Lợi dụng lúc bảo mẫu đi ép nước trái cây, mấy đứa trẻ nghịch ngợm đẩy tôi xuống hồ bơi.

 

Lúc đó tôi chỉ mới năm tuổi, theo bản năng mà vùng vẫy dưới nước, đó là lần đầu tiên tôi cận kề cái chếc.

 

Phí Tố vừa bước ra khỏi nhà thì nhìn thấy cảnh tượng ấy, liền nhảy xuống cứu tôi.

 

Anh ấy chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng đã biết bơi, và thật sự đã kéo tôi lên được bờ.

 

Sự việc đó để lại một bóng ma tâm lý rất lớn, từ đó tôi bắt đầu sợ nước.

 

Còn đối với Phí Tố – người đã cứu mạng mình – tôi nảy sinh sự lệ thuộc.

 

Tôi trở thành cái đuôi nhỏ của Phí Tố, ngày ngày đi theo anh ấy.

 

Anh ấy cũng rất quan tâm tôi, chưa bao giờ coi tôi là gánh nặng Nhiễm Nhiễmng đứa trẻ khác.

 

Ở khu nhà giàu nơi tôi hoàn toàn lạc lõng, anh ấy là đứa trẻ duy nhất chịu chơi với tôi.

 

Có sự bảo vệ của Phí Tố, những đứa trẻ khác cũng không dám công khai bắt nạt tôi nữa.

 

Dưới sự che chở của anh ấy, tôi dần dần lớn lên.

 

Tôi bước theo anh ấy, từ mẫu giáo cho đến đại học.

 

Đến đại học, chúng tôi bắt đầu yêu nhau.

 

Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất đời tôi.

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn cảm thấy mình không có chốn đi về.

 

Tôi chưa từng có cảm giác "có nhà".

 

Nhà họ Đường là nhà của mẹ và em trai tôi, nhưng không phải của tôi.

 

Tận sâu trong lòng, tôi luôn khao khát có một mái ấm của riêng mình.

 

Ước mơ lớn nhất của tôi là được kết hôn với Phí Tố.

 

Từ đó, không còn phiêu bạt.

 

Vì vậy, không lâu sau khi tốt nghiệp, hai nhà Phí và Đường hợp tác một dự án lớn. Để thắt chặt mối quan hệ, họ quyết định cho tôi và Phí Tố kết hôn.

 

Tôi đồng ý không chút do dự.

 

Khoảnh khắc bước vào lễ đường, tôi nghĩ mình cuối cùng cũng có một gia đình thực sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Một mái ấm thuộc về riêng tôi.

 

Có lẽ vì ký ức thuở bé, tôi quá đỗi chấp niệm và lưu luyến với hai chữ "gia đình".

 

Dù biết rõ Phí Tố ngoại tình, phản ứng đầu tiên của tôi vẫn không phải là ly hôn.

 

Đối mặt với hết lần này đến lần khác phản bội của anh ta, tôi vẫn ngây thơ giữ lấy cái gia đình trống rỗng ấy.

 

Thật nực cười đến cực điểm.

 

20

 

Lúc đi bơi cùng Nhâm Vân Tịch, không ngờ lại đụng phải Phí Tố và Dư Nhiễm Nhiễm.

 

Thấy tôi thực sự có thể tự do bơi lội trong hồ, Phí Tố rất ngạc nhiên.

 

Khi Nhâm Vân Tịch đang cầm tay chỉ dạy tôi những động tác chuẩn xác hơn, Phí Tố sắc mặt đen sì xuất hiện trước mặt chúng tôi.

 

Một lát sau, anh ta lại thu lại biểu cảm, trở về dáng vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng.

 

Anh ta nói với Nhâm Vân Tịch:

“Nghe nói cậu dạy Thần Thần biết bơi, cũng coi như lập công lớn đấy. Lát nữa tôi thưởng cậu mười ngàn. Đi mua lấy bộ quần áo tử tế, đừng để mất mặt cô ấy mỗi khi ra ngoài cùng.”

 

Những lời sỉ nhục ấy hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Nhâm Vân Tịch.

 

Cậu ta thản nhiên đáp trả:

“Người lớn tuổi mới cần ăn mặc để thể hiện thân phận. Bọn trẻ chúng tôi thì không cần. Trẻ trung chính là tài sản lớn nhất. Còn tiền của anh tôi không cần, chị Thần đã trả học phí cho tôi rồi.”

 

Phí Tố mặt lạnh quay đi.

 

Nhâm Vân Tịch ngoan ngoãn quay sang tôi, nói:

“Chị ơi, em làm thế được không? Có cộng điểm không?”

 

Tôi bật cười:

“Có.”

 

21

 

Tôi tham gia phỏng vấn hai trường tiểu học, nhưng vì thiếu kinh nghiệm nên đều trượt.

 

Sau đó tôi tổng kết kinh nghiệm, chuẩn bị đầy đủ hơn, lần phỏng vấn thứ ba cuối cùng đã thành công.

 

Trường tiểu học tôi được nhận vào nằm hơi xa trung tâm, cũng cách nơi tôi đang ở khá xa.

 

Tôi nhớ Phí Tố có một căn hộ ba phòng ngủ gần khu đó, bèn quyết định dọn đến đó ở.



Tôi mất vài ngày để đóng gói đồ dùng cá nhân và quần áo, chuyển hết đến căn hộ đó.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com