Sau một tuần đi làm, tôi dần thích nghi với cuộc sống đều đặn này.
Tôi dạy môn Ngữ văn lớp Một, bọn trẻ hơi nghịch một chút nhưng không quá khó quản.
Chúng ngây thơ, đáng yêu, tràn đầy năng lượng, khiến người ta rất dễ cảm thấy vui vẻ.
Ở bên chúng, tôi thấy mình cười nhiều hơn.
Thứ Bảy, tôi nghỉ ở nhà.
Bỗng nghe có tiếng động ngoài cửa.
Từ phòng ngủ đi ra, tôi phát hiện cửa lớn đã mở, Phí Tố và Dư Nhiễm Nhiễm đang đứng trước cửa.
“Em làm gì ở đây?” – Phí Tố rõ ràng cũng rất ngạc nhiên.
“Tôi dạo gần đây vẫn ở đây mà.”
Xem ra gần đây anh ta không về nhà, nên không biết tôi đã dọn đi được một tuần rồi.
Dư Nhiễm Nhiễm đảo tròng mắt, ôm lấy cánh tay Phí Tố nũng nịu:
“Căn này đi, em rất thích.”
“Buổi sáng em chẳng nói thích căn cạnh công viên sao? Nói là cảnh đẹp.”
“Giờ em đổi ý rồi, muốn căn này.”
“Ý anh sao?” – Tôi nhìn sang Phí Tố.
“Anh chuẩn bị tặng cho Nhiễm Nhiễm một căn nhà, anh vẫn còn đứng tên mấy căn nhỏ mà, giờ đang dẫn cô ấy đi chọn.” – Phí Tố thản nhiên nói.
Một lát sau, anh ta lại bổ sung thêm: “À đúng rồi, mấy căn dẫn cô ấy xem đều là tài sản trước hôn nhân đứng tên anh, không thuộc tài sản chung trong hôn nhân đâu.”
Dù đã chẳng còn kỳ vọng gì ở anh ta nữa, nhưng khoảnh khắc đó, tôi vẫn cảm thấy bị tổn thương.
Tôi cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, để bản thân trông không quá thê thảm:
“Căn này tôi đang ở rồi, hai người đi xem căn khác đi.”
“Không được, em chỉ thích mỗi căn này thôi.” – Dư Nhiễm Nhiễm nhìn tôi khiêu khích.
“Anh thì sao?” – Tôi nhìn Phí Tố.
Anh ta ung dung nhìn tôi, ánh mắt ấy khiến tôi có linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, anh ta véo cằm Dư Nhiễm Nhiễm, cưng chiều nói:
“Được, ai bảo em ngoan thế này, mai đi làm thủ tục sang tên luôn.”
Dư Nhiễm Nhiễm đắc ý nói:
“Chị Thần, căn nhà này ngày mai sẽ là của tôi rồi, chị xem có nên nhanh chóng dọn ra không?”
Tôi siết chặt nắm tay, cố che đi cơ thể đang run rẩy.
“Được, tôi sẽ dọn ngay bây giờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi biết, Phí Tố đang trả đũa tôi, trả đũa việc tôi thân thiết với Nhâm Vân Tịch, trả đũa những lời Nhâm Vân Tịch khiến anh ta mất mặt.
Anh ta không phải vì còn để tâm đến tôi, mà là đang tức giận vì sĩ diện bị tổn thương.
Thế nên, anh ta muốn giày vò tôi nên ngay trước mặt tôi, tặng căn nhà cho tình nhân của mình.
Đẩy tôi – một người vợ hợp pháp – ra khỏi căn nhà ấy.
Anh ta đã làm được.
Tôi chưa từng cảm thấy nhục nhã đến vậy.
Cho dù từng bị người thân bên nhà họ Đường bắt nạt, cũng chưa bao giờ đau đến thế này.
Tôi không phải tiếc căn nhà đó, mà là không muốn bản thân trở nên thảm hại đến vậy.
22
Tôi bước ra khỏi nhà, lấy điện thoại gọi cho Nhâm Vân Tịch.
“Có thể phiền cậu đến giúp tôi chuyển nhà được không?”
Tôi đứng chờ dưới lầu, yên lặng đợi.
Nửa tiếng sau, Nhâm Vân Tịch đến.
Đi theo cậu ấy còn có năm chàng trai cao lớn, tràn đầy sức sống.
“Đây là mấy người bạn học của em, cùng đến giúp.” – Cậu ấy cười nói – “Em nghĩ người đông sẽ làm nhanh hơn.”
Mấy cậu trai đồng thanh gọi to: “Chào chị ạ!”
Tâm trạng buồn bực của tôi lập tức tiêu tan. Tôi bật cười: “Chào các em!”
Nhìn đám trai trẻ cùng vào nhà, gương mặt Phí Tố ngồi trên ghế sô pha bỗng chốc sầm lại.
Tôi bắt đầu chỉ huy mọi người đóng gói đồ đạc.
Quả nhiên, đông người sức mạnh lớn. Chỉ hơn một tiếng, họ đã giúp tôi thu dọn xong hết hành lý, mang xuống lầu.
Tôi không trở về nhà cũ, mà bảo họ giúp tôi chuyển đồ đến một khách sạn gần đó.
Tối hôm ấy, tôi mời các em trai ăn một bữa lẩu.
Ăn xong, họ vẫy tay chào rồi rời đi, chỉ còn lại Nhâm Vân Tịch ngồi yên không nhúc nhích.
“Sao còn chưa đi?” – Tôi hỏi.
“Chị buồn, em muốn ở bên chị một lát.” – Cậu ấy nháy mắt với tôi – “Em đưa chị đi ngắm sao nhé!”
Trong đêm tối, tôi ngồi sau xe mô-tô của Nhâm Vân Tịch, cậu ấy rú ga đưa tôi đến đỉnh núi.