Ôm Lấy Ngày Mai

Chương 14



“Lệ Giang? Không phải anh đã đi rồi sao? Đi lại lần nữa chẳng phải nhàm chán à?”

 

“Là Dư Nhiễm Nhiễm nói với em à?” Phí Tố nghiến răng, “Cô ta càng lúc càng quá đáng rồi.”

 

“Cũng do anh nuông chiều ra mà.” Tôi nói.

 

Giọng anh dịu xuống: “Nếu em để ý cô ta, anh sẽ cắt đứt. Lần này thật sự chấm dứt, sau này không gặp nữa…”

 

“Không để ý.”

 

“Sao cơ?”

 

“Tôi nói là, tôi không để ý Dư Nhiễm Nhiễm nữa. Trước đây từng để tâm, nhưng giờ thì không. Nếu anh vui, cứ tiếp tục ở bên cô ta. Tôi chỉ muốn ly hôn.”

 

“Tại sao lại ly hôn? Trước đây chúng ta đâu có vấn đề gì?”

 

“Tôi đã yêu người khác rồi, muốn cho người đó một danh phận đàng hoàng, không muốn cậu ấy phải chịu uất ức.”

 

“Tối qua, em ở bên cậu ta đúng không?” Phí Tố mất bình tĩnh, “Hai người… đã ngủ với nhau rồi?”

 

Hai mắt anh đỏ lên, lớn tiếng chất vấn: “Hai người ngủ với nhau rồi đúng không?”

 

“Đúng vậy.” Tôi thản nhiên thừa nhận, “Tối qua chúng tôi ở khách sạn, quấn quýt cả đêm. Anh hỏi chuyện này có ích gì?”

 

“Ban đầu tôi cũng muốn thử kiểu hôn nhân mở mà anh nói. Nhưng tôi nhận ra, mình thực sự có tình cảm với cậu ấy. Tôi không thể để cậu ấy mang tiếng tiểu tam như vậy mãi được, nên tôi phải ly hôn.”

 

Biểu cảm của Phí Tố như sắp khóc: “Hôn nhân mở… tôi đúng là đồ khốn… Sao tôi lại đề xuất cái đó? Tôi tưởng, tôi tưởng…”

 

“Anh tưởng, đạo đức của tôi sẽ không cho phép tôi vượt qua giới hạn đó? Cho nên, anh chỉ giả vờ đề nghị, để có cái cớ đường hoàng cho việc mình ngoại tình. Nhưng tôi cũng làm chuyện giống anh, thì anh lại không chịu nổi? Anh tiêu chuẩn kép thật đấy!”

 

“Đừng nói nữa… Là anh sai… anh là đồ tồi…” Giọng Phí Tố khàn đặc, “Tối qua, anh đợi em cả đêm. Chỉ cần nghĩ đến việc em với cậu ta bên nhau, ngủ chung giường, anh thấy đau thấu tim.”

 

“Giờ anh mới hiểu, hóa ra trước đây em cũng từng như vậy. Em từng đợi anh hết đêm này đến đêm khác, bị anh tổn thương, bị hành hạ… Anh đã làm gì vậy chứ?”

 

“Nếu anh cảm thấy có lỗi, thì buông tay để tôi được giải thoát.” Tôi lạnh lùng nói, “Tôi sẽ gửi lại đơn ly hôn, anh ký nhanh lên. Tôi hy vọng tuần sau có thể hoàn tất thủ tục.”

 

25

 

Chiều thứ Hai, vừa dạy xong tôi trở về văn phòng thì nhận được điện thoại của Phí Tố.

 

“Về thỏa thuận ly hôn, còn vài chi tiết cần bàn thêm, em có thể về nhà một chuyến không?”

 

“Tôi còn hai tiết nữa phải dạy, tối sẽ qua gặp anh.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Dạy học?” Phí Tố ngạc nhiên, “Em đang học lên à?”

 

“Tôi đi làm rồi, là giáo viên ở một trường tiểu học.”

 

“Khi nào vậy? Sao anh không biết?”

 

“Anh có về nhà đâu, không biết cũng bình thường thôi.”

 

“Trường nào?” Anh hỏi.

 

Tôi báo tên trường.

 

“Vậy nên, việc em dọn đến căn nhà đó ở không phải vì giận anh, mà vì gần trường em đi làm?”

 

“Đúng vậy.”

 

Phí Tố cười khổ: “Anh đúng là người chồng tồi tệ… đến việc em đi làm cũng không biết…”

 

“Không có gì đâu, tôi phải vào lớp rồi, tạm biệt.”

 

Tối đó, khi tôi bước ra khỏi cổng trường, thấy Nhâm Vân Tịch đang đứng đợi cạnh xe máy.

 

Không xa phía sau cậu, là Phí Tố đứng tựa vào ô tô.

 

Hai người cùng lúc tiến về phía tôi.

 

Phí Tố nói: “Anh đến đón em, chúng ta về nói chuyện chi tiết về ly hôn.”

 

Tôi khoác tay Nhâm Vân Tịch: “Tôi sẽ ngồi xe cậu ấy, lát nữa gặp lại.”

 

Tôi đứng yên tại chỗ, để mặc cho Nhâm Vân Tịch đội mũ bảo hiểm cho mình.



Ngồi lên xe mô-tô, tôi vòng tay ôm eo cậu ấy, lao vút đi như gió.

 

Khi đến biệt thự cũ, xe của Phí Tố đã dừng trong sân.

 

Tôi bảo Nhân Vân Tịch rời đi trước, một mình đi vào trong nhà.



Vừa đẩy cửa ra, thấy hai người đang ngồi cạnh Phí Tố trên ghế sofa, tôi hơi sững lại.

 

Mẹ tôi vừa thấy tôi, sắc mặt lập tức đầy tức giận:

“Con lại đòi ly hôn với Phí Tố à? Việc lớn như vậy sao không bàn bạc với ba mẹ?”

 

“Đây là chuyện riêng của con, con có thể tự quyết định.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com