Mẹ tôi càng tức hơn:
“Con có biết hôn nhân của hai đứa ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai bên không? Ly hôn sẽ tác động đến giá cổ phiếu của cả hai công ty!”
“Con không tham gia điều hành công ty của hai bên, chuyện đó không phải điều con cần lo.” Tôi lạnh nhạt nói.
Cha dượng tôi, ông Đường, chậm rãi mở lời:
“Thần Thần, hôn nhân không phải trò đùa, nên suy nghĩ kỹ càng…”
“Suy nghĩ cái gì? Mẹ không đồng ý ly hôn!” Mẹ tôi lớn tiếng.
“Đây là chuyện của con, không cần mẹ đồng ý.”
“Đường Thần!” Mẹ tôi tức đến mức đứng bật dậy, “Con càng ngày càng gan to rồi, còn muốn về nhà nữa không?”
“Về nhà?” — Tôi cười lạnh — “Con có nhà sao? Đó là nhà của mẹ và họ, không phải của con. Con chưa từng có một mái nhà thực sự, lấy gì để gọi là "về nhà"?”
Tôi quay sang nhìn Phí Tố, lạnh lùng nói:
“Anh nói là muốn bàn chuyện chi tiết, đây là thành ý của anh sao?”
Nói xong tôi quay người, đi ra khỏi nhà.
26
Trong sân, Phí Tố đuổi theo tôi.
“Thần Thần, xin lỗi em, anh chỉ muốn họ khuyên nhủ em một chút, anh thật sự không muốn ly hôn.”
“Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Trước đây là anh sai, anh sẽ thay đổi! Anh sẽ không ra ngoài chơi bời nữa, cũng không dính líu đến mấy cô gái linh tinh kia nữa. Anh sẽ chỉ yêu mình em, chúng ta sống yên ổn với nhau.”
“Chuyện của em với cậu ta, anh cũng có thể bỏ qua. Coi như hai ta đều quên chuyện quá khứ, làm lại từ đầu, được không?”
“Những ngày gần đây, mỗi khi nghĩ đến chuyện em sẽ rời khỏi anh, về sau sẽ không còn em bên cạnh nữa, anh thấy bất an đến đáng sợ. Là anh tỉnh ngộ quá muộn rồi, Thần Thần, anh không thể mất em được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi thở dài:
“Phí Tố, anh biết tại sao anh lại đưa mẹ tôi đến để ngăn cản việc ly hôn không?”
Không đợi anh ta trả lời, tôi tiếp:
“Vì từ trước đến giờ, tôi luôn rất nghe lời bà ấy. Anh biết điều đó.”
“Vậy anh có biết vì sao tôi lại luôn nghe lời bà ấy không?”
“Vì tôi đã quen như thế rồi.”
“Hồi nhỏ, bà ấy hay cảnh cáo tôi, nếu không ngoan thì sẽ bị vứt bỏ, sau này sẽ không còn nhà nữa. Tôi sợ bị bỏ rơi, sợ không có nhà, nên mới đặc biệt nghe lời.”
“Khi họ hàng nhà họ Đường bắt nạt tôi, mẹ không bảo vệ tôi, còn bắt tôi phải lấy lòng họ. Tôi cũng không dám phản kháng, chỉ biết nhẫn nhịn. Bởi vì tôi biết, mẹ là người thân duy nhất của tôi. Nếu bà ấy không cần tôi nữa, tôi thật sự chẳng còn nhà. Thế là tôi dần quen với việc nghe lời bà, quen với việc không có chính kiến trước mặt bà.”
“Mãi đến gần đây, tôi mới chợt nhận ra: tôi đã trưởng thành rồi, đã là người trưởng thành có thể tự sống độc lập. Tôi không cần phải phụ thuộc vào ai nữa, cũng không cần phải lo sợ bị bỏ rơi nữa. Bao năm qua, tôi cứ khăng khăng theo đuổi một mái nhà do người khác ban cho. Hồi nhỏ là mẹ, lớn lên là anh.”
“Anh nói có buồn cười không? Một mái nhà làm sao có thể trông chờ người khác ban cho được? Nhà do người khác ban, thì cũng có thể bị họ dễ dàng lấy lại. Tại sao tôi phải theo đuổi một mái nhà đầy bất an như vậy?”
“May mà giờ tôi đã tỉnh ngộ, đã hiểu ra: tôi có thể tự xây dựng một mái nhà cho mình, một nơi không còn lo sợ bị bỏ rơi nữa.”
Phí Tố nghẹn ngào nói:
“Xin lỗi em, Thần Thần…”
“Anh cũng biết đúng không?” — Tôi ngắt lời — “Biết tôi là người dễ mềm lòng, biết tôi rất khao khát có một mái nhà. Nên anh chắc chắn rằng tôi không rời bỏ được anh, tin rằng dù anh có làm gì, tôi cũng sẽ không ly hôn. Vì vậy anh mới dám ngoại tình, dám tổn thương tôi một cách không kiêng dè.”
Phí Tố chỉ biết không ngừng nói lời xin lỗi:
“Xin lỗi…”
Tôi dừng một lát:
“Sau này đừng lôi mẹ tôi vào nữa. Bà ấy không còn ảnh hưởng gì với tôi. Tôi không còn là đứa trẻ ngày xưa phải cầu xin bà ấy chút thương hại nữa. Còn nữa, đơn ly hôn anh nhanh chóng ký vào đi. Không ký, tôi sẽ nộp đơn ra tòa.”