Khoảnh khắc thật sự đứng trong làn nước, tôi cảm động đến rơi nước mắt.
Tôi đã vượt qua nỗi sợ nước.
Tôi làm được rồi!
Sau khi vượt qua bước đầu, việc học tiếp trở nên suôn sẻ hơn nhiều.
Chỉ cần dám đứng trong nước, học bơi không còn là chuyện quá khó nữa.
Sau thêm hai tuần, cuối cùng tôi cũng học được bơi.
Dù nội dung người khác chỉ cần mười buổi học là xong, tôi mất đến ba mươi buổi, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Hôm tốt nghiệp khóa học, tôi quyết định mời Nhâm Vân Tịch ăn một bữa.
Cảm ơn cậu ấy vì đã không bỏ rơi tôi, kiên trì dạy tôi bơi.
13
Tôi thường thấy Nhâm Vân Tịch tranh thủ ăn cơm hộp ở phòng gym rồi lại vội vàng đi học.
Cộng thêm việc cậu làm thêm đủ nơi, ăn mặc thì rất bình thường, tôi đoán gia cảnh chắc không khá giả gì.
Tôi quyết định mời cậu ấy ăn một bữa thật ngon.
Còn trẻ mà đã vất vả như vậy.
Tôi đưa Nhâm Vân Tịch đến một quán ăn riêng mà tôi hay lui tới.
Không may là, ở hành lang nhà hàng, tôi gặp phải Phí Tố.
Và người bên cạnh anh ta, là Dư Nhiễm Nhiễm.
Vừa nhìn thấy tôi, Phí Tố chẳng hề tỏ ra áy náy, thậm chí còn không buông tay Dư Nhiễm Nhiễm.
Ánh mắt anh ta liếc qua Nhâm Vân Tịch phía sau tôi, sắc mặt liền thay đổi: “Thần Thần, người này là ai?”
Tôi lơ đãng đáp: “Bạn tôi.”
Không muốn nói nhiều với anh ta, tôi quay lại mỉm cười với Nhâm Vân Tịch: “Mình vào phòng riêng thôi.”
Dẫn cậu trai trẻ đi ngang qua hành lang, tôi có cảm giác phía sau có ánh mắt dõi theo mình không rời.
Lúc ăn, Nhâm Vân Tịch dè dặt hỏi: “Chị Thần, người ban nãy là chồng chị sao?”
“Ừm.” Tôi gật đầu.
“Anh ta cứ thế công khai tổn thương chị như vậy à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Có phải thấy vô lý lắm không, đến nước này mà tôi vẫn chưa ly hôn.” Tôi tự giễu.
Cậu không trả lời, chỉ lẩm bẩm: “Thảo nào…”
“Thảo nào gì cơ?” Tôi tò mò.
Cậu trai ngẩng đầu, chớp mắt với tôi: “Chị Thần, hôm ở bữa tiệc chị ngã xuống nước, không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đâu. Thật ra, trước đó mình đã gặp rồi.”
“Vậy à? Khi nào cơ?” Tôi hỏi.
“Có một hôm, em đang phát tờ rơi ở trung tâm thương mại. Một đứa trẻ con chạy qua va vào em, tờ rơi rơi đầy đất. Em ngồi xuống nhặt.”
Cậu nói đến đây, tôi cũng nhớ mang máng điều gì đó.
“Tôi nhớ rồi, lúc đó tôi có giúp em nhặt tờ rơi mà.”
Đôi mắt cậu trai sáng rực: “Đúng! Trong trung tâm thương mại đông đúc vậy, chỉ có chị là cúi xuống giúp em. Lúc đó em đang chán nản, không biết nhặt bao giờ mới xong. Nhưng rồi chị xuất hiện. Khi ấy, trong mắt em, chị như tiên nữ giáng trần vậy.”
“Tiên nữ?” Tôi bật cười, “Nói quá rồi đó!”
“Em không lừa chị đâu!” Cậu vội vàng nói, “Lúc đó em ngây người nhìn chị, chỉ nghĩ sao lại có người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng như thế!”
“Sau khi chị nhặt xong, chị đưa lại tờ rơi rồi đi luôn.”
“Em nhìn theo bóng lưng chị, lúc đó mới sực nhớ ra là còn chưa kịp nói cảm ơn.”
“Em chạy vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, mua chai nước đuổi theo chị.”
“Nhưng… em lại thấy chị đang khóc.”
“Chị đứng trên bậc thềm trước cửa trung tâm thương mại, tay cầm điện thoại, nước mắt đẫm đầy gò má.”
“Trong ánh mắt chị toàn là nỗi buồn, cả người chị toát ra sự tan vỡ và tuyệt vọng.”
“Lúc đó em chỉ nghĩ, là người nào mà lại nhẫn tâm để chị đau lòng như vậy.”
“Hôm nay gặp chồng chị, em hiểu rồi, ngày ấy chị khóc là vì anh ấy đúng không?”
14
Lời nói của Nhâm Vân Tịch làm tôi nhớ lại buổi chiều hôm đó.
Vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, tôi nhận được điện thoại của Dư Nhiễm Nhiễm.
Giọng cô gái trẻ đầy thách thức: “Chị Đường Thần ơi, ngày mai anh Phí sẽ dẫn em đi du lịch đó! Đoán xem chúng ta đi đâu? Là Lệ Giang đó! Anh Phí nói sẽ dẫn em chơi thật vui mấy ngày!”
Tắt máy, tim tôi lại đau thắt từng hồi.
Hồi đại học, tôi từng xem một đoạn quảng cáo du lịch trên mạng, rất muốn đến Lệ Giang chơi.