Ôm Lấy Ngày Mai

Chương 6



Dư Nhiễm Nhiễm được sủng ái tới mức ngạo mạn, ngang nhiên gửi lời mời kết bạn WeChat cho tôi như thể đang khiêu khích.

 

Tôi chấp nhận lời mời, cô ta liền thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn chọc tức tôi.

 

Có lẽ tôi đã thực sự mệt mỏi, khi nhìn thấy những tin đó, tôi không còn phát điên như trước nữa.

 

Chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn rồi để sang một bên, không quan tâm.

 

Chính sự thờ ơ của tôi đã khiến những đòn khiêu khích của Dư Nhiễm Nhiễm không còn tác dụng, như đ.ấ.m vào bông.

 

Vì vậy, cô ta mới nóng ruột, nghĩ ra chiêu đẩy tôi xuống nước.

 

10

 

Lần ngã xuống nước ấy đã nhổ bật tận gốc chút tình cảm cuối cùng tôi dành cho Phí Tố.

 

Tôi ngồi trên ghế sofa cả buổi chiều, nghĩ thông suốt một chuyện: Hiện tại, ly hôn hay không ly hôn với tôi thực ra cũng chẳng khác nhau là mấy.

 

Nói đúng hơn, không ly hôn thì càng có lợi cho tôi.

 

Tôi có cổ phần trong Tập đoàn Phí thị, mỗi tháng Phí Tố vẫn đưa cho tôi một khoản tiêu vặt khổng lồ.

 

Nói ra thì, tôi chính là kiểu “phú bà” mà dân mạng hay nói, có tiền, có thời gian rảnh, chồng không thèm về nhà.

 

Là cuộc sống mà biết bao người ao ước.

 

Trước đây tôi buồn bã đau khổ vì vẫn còn yêu Phí Tố.

 

Tôi để tâm đến việc anh ta có người phụ nữ khác.

 

Nhưng giờ, khi không còn yêu nữa, tôi đã trở nên vô địch.

 

Anh ta không thể chi phối cảm xúc của tôi nữa.

 

Dọn dẹp lại tâm trạng, tôi bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống tiếp theo.

 

Không còn xoay quanh Phí Tố, cuộc sống của tôi bỗng dưng trống rỗng, rảnh rỗi đến phát ngán.

 

Tôi phải sắp xếp lại cuộc đời mình.

 

Trước tiên, tôi phải học bơi.

 

Dù khó đến mấy, tôi cũng phải vượt qua nỗi sợ nước, học cho bằng được.

 

Cảm giác hoảng loạn và bất lực khi rơi xuống nước, không thể kiểm soát sự sống chếc của mình ấy, tôi không bao giờ muốn trải qua lần nữa.

 

Tiếp theo, tôi định đi làm.

 

Không phải vì cần tiền, mà chỉ để cuộc sống có chút ý nghĩa.

 

Hồi đại học, tôi chọn chuyên ngành Văn học Trung Quốc theo gợi ý của Phí Tố.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi cũng đã lấy được chứng chỉ sư phạm, có lẽ có thể thử làm giáo viên.

 

Lâu rồi không đụng đến chuyên ngành, cũng không biết còn thi đậu nổi không.

 

11

 

Lần đầu gặp huấn luyện viên bơi riêng của mình, tôi bị nụ cười rạng rỡ của cậu ấy làm lóa cả mắt.

 

Đẹp trai thật đấy!

 

Cao mét tám, vai rộng eo thon, lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao.

 

Tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt sáng ngời.

 

Tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

 

Chuẩn mẫu "nam thần ánh nắng".

 

Quản lý giới thiệu rằng cậu ấy vẫn đang học cao học, nhân dịp nghỉ hè thì ra ngoài làm thêm.

 

“Chị yên tâm, bằng cấp cần có đều đầy đủ.” Quản lý nói. “Cậu ấy là huấn luyện viên riêng được yêu thích nhất ở đây.”

 

Sau khi quản lý rời đi, cậu trai đẹp — Nhâm Vân Tịch — hỏi tôi: “Chị là vì lần trước ngã xuống nước nên mới muốn học bơi à?”

 

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu: “Sao em biết chuyện tôi bị rơi xuống nước?”

 

“Vì là em cứu chị lên mà.” Cậu cười toe toét. “Hôm đó em làm phục vụ bán thời gian ở buổi tiệc đó.”

 

Tôi chợt nhớ ra, lúc vùng vẫy trong nước, mơ hồ thấy có người bơi về phía mình.

 

“À! Thì ra người cứu tôi hôm đó là em!” Tôi bừng tỉnh, “Sao em làm việc tốt lại không để lại tên chứ? Nếu em đến tìm tôi nói rõ, tôi nhất định sẽ hậu tạ đàng hoàng!”

 

Nhâm Vân Tịch cười tươi: “Chỉ là tiện tay thôi mà.”

 

12

 

Trước khi học bơi, tôi nói với Nhâm Vân Tịch rằng tôi rất sợ nước.

 

Tôi kể, hồi nhỏ từng bị người khác đẩy xuống nước, suýt nữa chếc đuối.

 

Từ đó rất sợ nước.

 

Nhâm Vân Tịch gật đầu: “Không sao, mình từ từ học.”

 

Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao Nhâm Vân Tịch lại là huấn luyện viên riêng được yêu thích nhất.

 

Cậu ấy thật sự quá kiên nhẫn.

 

Chỉ riêng bước làm quen với nước, chúng tôi đã học suốt một tuần.

 

Cậu ấy không hề sốt ruột, kiên nhẫn hướng dẫn từng bước, nhẹ nhàng trấn an tôi đừng sợ.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com