Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ sạch sẽ trong suốt chiếu xuống giường màu xanh nhạt, chàng trai đang ngủ say vô thức xoay người lại nhưng bị ánh nắng chói chang làm lóa mắt chậm rãi mở mắt ra, chàng trai mơ mơ màng màng vươn tay lấy tay che mắt, lảo đảo thức dậy khỏi cơn buồn ngủ.
Tấm chăn mềm mại trên người chàng trai trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn non mịn, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy dấu vết tràn ngập dục vọng chiếm hữu, cũ chưa kịp khôi phục lại thêm dấu vết mới, đủ để thấy mỗi đêm điên cuồng đến mức nào.
Diêm Thanh Viên vươn tay cầm điện thoại ở đầu giường, nhìn đồng hồ, than thở một tiếng, hôm nay lại ngủ nướng nữa rồi.
Từ sau khoảng thời gian trước tùy hứng lẻn đi, mỗi đêm Nghiêm Hãn Hải đều trừng phạt nghiêm khắc cậu, ban ngày Diêm Thanh Viên lại cố gắng chống đỡ khăng khăng muốn đi nhà hàng, cứ như vậy tới lui đến hôm nay cuối cùng hôm nay Diêm Thanh Viên cũng không chống đỡ được quyết định lười biếng nằm trên giường một ngày.
Gọi điện cho Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Trạch Thanh chỉ trả lời đơn giản rồi cúp máy, Diêm Thanh Viên cầm điện thoại thở dài thườn thượt, cậu biết lần này mình thật sự tùy hứng, Nghiêm Trạch Thanh tức giận cũng là điều đương nhiên, bây giờ cho dù cậu có cố gắng dỗ dành Nghiêm Trạch Thanh thế nào đi nữa cũng không thể khiến đối phương thay đổi thái độ.
Diêm Thanh Viên xuống giường, nhìn lướt qua cửa sổ, một mảnh tuyết trắng đập vào mắt, đêm qua tuyết rơi, sáng nay bông tuyết dưới ánh nắng lấp lánh ánh bạc, trông cực kỳ đẹp.
Diêm Thanh Viên ngồi bên cửa sổ, nhìn nơi quen thuộc này, chính là phòng ngủ cậu ở nhiều năm, cậu từng là chủ nhân nơi này, mà bây giờ cậu lại là bạn đời của chủ nhân.
Mở cửa sổ, trong phòng từng đợt gió mát thổi vào, Diêm Thanh Viên rùng mình một cái, lập tức tỉnh táo.
Vừa tắm rửa xong đi ra ngoài, liền nhìn thấy điện thoại có cuộc gọi đến, Diêm Thanh Viên nhìn thấy ID người gọi của mình có hai chữ du lịch, lập tức bắt máy.
"Có phải Diêm tiên sinh không? Đây là công ty du lịch XX, trước đây ngài đặt một chuyến du lịch sang trọng ba ngày hai đêm với chúng tôi, đến nay vẫn chưa có tin tức gì, xin hỏi còn cần tiếp tục đặt không?"
Diêm Thanh Viên chớp mắt, à, trong trong khoảng thời gian này cậu quá mơ màng ngớ ngẩn, gần như sắp quên mất chuyện này, nhìn thoáng qua bông tuyết ngoài cửa sổ, hỏi: "Hiện giờ có phải là thời điểm tốt nhất để ngắm cảnh không ạ?"
"Đúng vậy, bây giờ trong khu thắng cảnh..."
Diêm Thanh Viên ngồi trên giường nghe nhân viên của đoàn du lịch kể về các danh lam thắng cảnh khác nhau, sau đó gật đầu: "Tôi không hủy đặt trước, có lẽ trong khoảng thời gian này, nếu tôi chắc chắn tôi sẽ gọi trực tiếp cho anh."
"Nhưng thưa tiên sinh, nếu ngài không nhanh chóng đặt phòng, e rằng khó mà đặt được khách sạn tốt hơn, bây giờ là mùa du lịch bản địa."
"Tôi biết." Mặc dù cậu biết, nhưng chuyện này cậu vẫn chưa có được sự đồng ý của mọi người, cũng chưa điều chỉnh thời gian thích hợp, mục đích ban đầu là thực hiện kế hoạch du lịch sau khi thời điểm cái chết của cậu, bởi vì tất cả thời gian rảnh rỗi trong khoảng thời gian này đều bị Nghiêm Hãn Hải chiếm giữ, không có bất kỳ thời cơ nào có thể tự mình suy nghĩ.
Diêm Thanh Viên vừa nghĩ đến đêm điên cuồng trong khoảng thời gian này liền cảm thấy ngượng ngùng, sau khi cúp điện thoại Diêm Thanh Viên xoa nhẹ eo, không biết eo của Nghiêm Hãn Hải có mỏi hay không? Cảm thấy tần suất làm cũng rất lớn.
Hơn nữa làm như vậy liệu có hư thận hay không, chi bằng hôm nay cậu xin nghỉ ở nhà làm chút thức ăn bổ thận cho Nghiêm Hãn Hải đi, hắn cũng đâu thể cứ ra mà không vào đúng không?
Diêm Thanh Viên ra khỏi phòng, sau khi Hứa Tam Tối nhìn thấy lập tức bảo người chuẩn bị bữa sáng, nhưng lúc này càng giống bữa trưa hơn.
Hơi dùng ngón tay kéo cổ áo mình, hôm nay cậu đặc biệt mặc áo có cổ cao, dù sao tên Nghiêm Hãn Hải kia cũng để lại dấu vết khắp nơi trên người cậu.
Khi Diêm Thanh Viên cầm đũa lên, đột nhiên phát hiện ra một bên cẳng tay có một vết răng, nhất thời sắc mặt đỏ bừng, theo bản năng nhìn lướt qua Hứa Tam Tối, là quản gia già có thâm niên lâu đời nhất của Nghiêm gia, lực quan sát của ông sao lại không phát hiện ra chút bất thường kia, chỉ là ông không nhiều lời mà thôi, coi như mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không thấy gì.
Diêm Thanh Viên nghiến răng, cậu cảm thấy trong khoảng thời gian này Nghiêm Hãn Hải thật sự quá đáng, cậu chẳng qua chỉ là đáp lại hơi chân thật chút, sao hắn có thể kích động như vậy, rõ ràng là một người không có hiểu cảm cũng không thích cười, làm chuyện gì cũng rất ổn trọng, làm chuyện gì cũng rất ổn trọng, sao có thể hấp tấp ở phương diện này như vậy!
Phát hiện suy nghĩ của mình bắt đầu đi về phía kỳ cục, Diêm Thanh Viên lập tức lắc đầu thoát khỏi tư duy kỳ lạ của mình.
"Chú Hứa, chú có biết gần đây mọi người đều bận không ạ?" Diêm Thanh Viên hỏi Hứa Tam Tối.
Không biết có phải ảo giác của Diêm Thanh Viên hay không, luôn cảm thấy dường như Hứa Tam Tối nghe được những lời này nụ cười càng tươi hơn.
"Gần đây công việc của tiên sinh và phu nhân ở nước ngoài trước mắt đã đến giai đoạn hoàn thành, tạm thời tương đối rảnh rỗi, đại thiếu gia hiện đang làm tổng kết cuối năm, không thể nói đơn giản bận hay không bận, trạng thái của nhị thiếu gia và tam thiếu gia có lẽ còn càng hơn chú."
Diêm Thanh Viên trầm tư, Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc, không bận rộn?
Trong trí nhớ của cậu, hai người này hoàn toàn là người cuồng công việc rất ít khi không bận rộn, vào cuối năm thật ra anh cả Nghiêm cũng tương đối bình thường, lúc này rất ít khi ký kết dự án mới, phần lớn là công việc hàng ngày, anh hai Nghiêm ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới*, cậu hoàn toàn nhìn ra được y không muốn làm việc.
*Không bền lòng, gián đoạn, không kiên trì trong làm việc cũng như học tập.
Còn về Nghiêm Hãn Hải...
À, cậu chịu, hết cách.
Mặc dù thời gian tốt nhất để đi là trong những ngày lễ, nhưng sẽ vào ngày lễ sẽ có đặc biệt nhiều người.
Diêm Thanh Viên rơi vào trầm tư.
"Nếu Diêm tiểu thiếu gia có chuyện nhọc lòng, chi ằng nghe đề nghị của đương sự." Hứa Tam Tối dịu dàng cười cổ vũ.
Diêm Thanh Viên sửng sốt, mới phản ứng lại, cậu lại tái phát bệnh cũ.
Diêm Thanh Viên lại lần nữa gọi cho Nghiêm Trạch Thanh, chuyện này ngay từ đầu đã nói cho Nghiêm Trạch Thanh biết.
Bây giờ vẫn còn chưa đến giờ ăn, trong nhà hàng chỉ có một vài khách lẻ, Nghiêm Trạch Thanh tùy ý ngồi trong nhà hàng, liếc mắt nhìn vị trí bảo vệ trống không, lúc này Diêm Đàm tám phần là đang ở cùng Diêm Thanh Viên đi nơi nào đó.
Nghiêm Trạch Thanh lại trả lời cuộc gọi của Diêm Thanh Viên, nhướng mày, là vừa rồi có chuyện gì chưa nói rõ sao? Hay quá lo lắng nên muốn gọi nữa? Lúc nghe điện thoại, mặc dù giọng điệu Nghiêm Trạch Thanh bình tĩnh, nhưng ánh mắt và vẻ mặt rõ ràng dịu dàng quá nhiều.
"Sao thế?"
"Anh hai Nghiêm, anh còn nhớ chuyện em nói khoảng thời gian trước, muốn đưa cả nhà cùng đi du lịch không ạ?"
"Ừ, vẫn nhớ."
"Em nghĩ gần đây em có thể đi, gần đây anh rảnh không ạ?"
"Anh vẫn luôn rảnh." Nghiêm Trạch Thanh trả lời quả thực giống như không cần để ý tới chuyện này nữa, y không định động đến sản nghiệp gia tộc nữa, quả thực y không có việc gì đã nhẹ nhõm hơn, hơn nữa trong khoảng thời gian này y cũng được đề bạt làm quản lý nhà hàng, trên cơ bản cũng không phải chuyện khó, chỉ cần ghi chép kỹ là có thể nhìn ra được có vấn đề hay không.
"Ừm, anh hai Nghiêm có thời gian nè, vậy ba mẹ, còn anh cả Nghiêm và Nghiêm Hãn Hải nữa, nếu em nói thẳng ra có thể khiến bọn họ khó xử không ạ?" Diêm Thanh Viên biết những người này đều là người bận rộn, "Nếu như bây giờ không đi không phải còn tết nguyên đán sao? Ba ngày hai đêm vừa đủ ăn tết rồi, cũng không vội lắm."
"Em không hỏi thì sao biết được?" Nghiêm Trạch Thanh tiện tay xoay cây bút trên quầy.
"À." Diêm Thanh Viên có lo lắng của mình, cậu cũng mơ hồ phát hiện, người khác đối với cậu luôn rất buông thả, nếu là mình đề nghị, Nghiêm Hãn Hải chắc chắn sẽ đáp ứng vô điều kiện, bây giờ Nghiêm Hãn Hải là gia chủ, những người tất nhiên là dựa vào hắn, Diêm Thanh Viên sợ đối phương sẽ không đồng ý.
"Tự mình đi hỏi." Giọng điệu Nghiêm Trạch Thanh hơi cứng đờ, nói xong lại bổ sung một câu, "Không phải lúc trước em tự quyết định rất giỏi sao?"
"... Em xin lỗi."
"Anh không phải bắt em xin lỗi." Nghiêm Trạch Thanh chậc lưỡi.
"Em sẽ hỏi." Diêm Thanh Viên nói xong lập tức tạm biệt rồi cúp điện thoại, cậu biết Nghiêm Trạch Thanh lại muốn bắt đầu dạy dỗ cậu, Diêm Thanh Viên cũng không muốn mình lớn như vậy, còn mỗi ngày đều nghe người ta dạy dỗ bên tai cậu.
Nghĩ rồi nghĩ, Diêm Thanh Viên vẫn gọi điện thoại cho Nghiêm Trạch Thủy.
"Du lịch, đây không phải là chuyện tốt sao?" Nghiêm Trạch Thủy rõ ràng rất chờ mong, "Anh bận rộn công việc đã lâu, không có thời gian chơi vui vẻ, có thể cùng Viên Viên đi ra ngoài chơi, anh cả đã chờ mong rất lâu rồi."
Mong đợi thật lâu? Diêm Thanh Viên nhướng mày.
Diêm Thanh Viên gọi cho Tịch Hạc, Tịch Hạc ở đầu dây bên kia nghe xong thì thoải mái đồng ý.
"Không hề cân nhắc chút nào ạ? Không phải mẹ rất bận sao?" Diêm Thanh Viên không nhịn được hỏi.
"Cân nhắc cái gì? Không phải nói con làm chủ sao?" Tịch Hạc hỏi.
"Dạ? Được... Được rồi." Diêm Thanh Viên cũng có chút ngượng ngùng, gãi gãi tóc, dường như có chút không biết làm sao.
Sau khi Tịch Hạc cúp điện thoại liền nở nụ cười, bà thậm chí có thể tưởng tượng ra khi Diêm Thanh Viên nghe bà nói giao tất cả mọi chuyện cho cậu, đứa nhỏ này sẽ lộ ra vẻ mặt đáng yêu gì, thật sự rất chờ mong.
Diêm Thanh Viên cầm điện thoại, luôn cảm thấy chuyện này có phải quá thuận lợi hay không, như thể mọi người đều biết cậu muốn dẫn mọi người đi du lịch.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Diêm Thanh Viên sửng sốt, chẳng lẽ thật ra mọi người đều biết chuyện này ư?
Diêm Thanh Viên suy nghĩ cẩn thận, Hứa Tam Tối làm quản gia rất ít khi nói về tình hình của mọi người trong nhà, chỉ là tận tâm tận trách làm công việc của mình, nhưng lần này lại vô cùng thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ của mình, vậy thì vô cùng khả nghi.
Hơn nữa anh hai Nghiêm bảo cậu hỏi thử mọi người, anh cả Nghiêm lại nói vẫn luôn mong chờ.
Không lẽ...
Diêm Thanh Viên gọi điện thoại cho Nghiêm Kỳ Thúy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm đặc biệt của người đàn ông.
"Sao vậy?"
"À thì, mẹ đã nói cho ba chưa ạ? Con đã đăng ký một chuyến du lịch sang trọng?"
"Ừ."
Diêm Thanh Viên sửng sốt, không phải cậu vừa mới gọi điện thoại xong sao? Nói nhanh vậy sao?
"Bây giờ mẹ có đang ở với ba không ạ?" Diêm Thanh Viên hỏi.
"Không có."
"Vừa nãy có ở cùng ba không ạ?"
"Không có."
Nghiêm Kỳ Thúy vẫn rất ngắn gọn lời ít ý nhiều, nhưng Diêm Thanh Viên hiểu ngay lập tức.
E rằng chuyện mình muốn dẫn họ đi du lịch, mọi người đã sớm biết, mọi người đều làm tốt công việc trong tay, hơn nữa đang chờ cậu.
Trong lòng Diêm Thanh Viên dâng lên một cỗ ấm áp, cong khóe miệng cười.
"Diêm Thanh Viên?" Nghiêm Kỳ Thúy nhắc nhở Diêm Thanh Viên về sự im lặng của cậu.
"Vậy trong khoảng thời gian này ba có thể cùng chúng ta đi du lịch không? Con đăng ký một chuyến du lịch!"
Giọng của Nghiêm Kỳ Thúy mang theo tiếng cười khẽ: "Được."
___5/3/2023.19:52:05.