Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 143: Phiên ngoại 10 - Lễ cưới



Kế hoạch du lịch của Diêm Thanh Viên rất thuận lợi, nhưng thuận lợi chỉ là tập hợp tất cả mọi người lại mà thôi, mà lần này đoàn du lịch sang trọng lại bị chỉnh đốn và cải cách.

Diêm Thanh Viên cho rằng đoàn mình đăng ký đã rất tốt, nhưng không ngờ sau khi Nghiêm Trạch Thủy xem xong đã liên hệ trực tiếp với đoàn du lịch nâng cấp toàn bộ đoàn du lịch thành đoàn du lịch gia đình sang trọng, Diêm Thanh Viên nhìn mà choáng váng.

Bởi vì thăng cấp nên cộng thêm không ít chi phí, những chi phí này đều là do Nghiêm Trạch Thủy chi, lúc ấy Diêm Thanh Viên tỏ vẻ không vui, Nghiêm Trạch Thủy lại nói toàn bộ số tiền anh bỏ ra đều là lợi nhuận của nhà hàng Viên Hải, xem như anh đầu tư cho nhà hàng của cậu, trực tiếp chặn lời Diêm Thanh Viên nói.

Sau khi Nghiêm Hãn Hải đồng ý chuyện này vẫn đi làm như thường lệ, nhưng Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc lại từ nước ngoài trở về, hơn nữa còn bắt đầu chuẩn bị trước một chuyến đi hết sức khoa trương.

Đây là lần đầu tiên cả Nghiêm gia đi du lịch, Tịch Hạc nói phải coi trọng, cho nên chuẩn bị rất nhiều thứ, thậm chí còn muốn dẫn theo Hứa Tam Tối và vài người giúp việc, tăng gấp năm lần lương còn có thể đi du lịch nên gần như tất cả nhân viên đăng ký, trực tiếp đảm bảo ở mức độ thấp sinh hoạt của bọn họ sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Diêm Thanh Viên dám nói với Nghiêm Trạch Thủy, nhưng không dám nói với Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc, số tiền này rốt cuộc vẫn cứ xuất hiện mãi trong đầu cậu.

Khi Diêm Thanh Viên nói chuyện lần nữa với công ty du lịch, thái độ cung kính của đối phương như muốn trực tiếp sủng cậu lên trời, nói sẽ cho bọn họ ba hướng dẫn viên du lịch tốt nhất, toàn bộ hạng thương gia, tất cả đều là du lịch hàng đầu, trong giọng nói kia tràn đầy mùi tiền.

Diêm Thanh Viên choáng váng cả người, cậu rõ ràng đã chọn chuyến đi đắt nhất, nhưng sao bây giờ lại còn sang hơn, khiến Diêm Thanh Viên từ một đãi ngộ nhà giàu bình thường trở thành một kim chủ.

Tịch Hạc gọi nhà thiết kế đến, đo lại dáng người cho Diêm Thanh Viên từ trên xuống dưới, sau đó nhà thiết kế nở nụ cười thần bí nhìn Diêm Thanh Viên cười, Diêm Thanh Viên bị nhìn mà chẳng hiểu gì, sau đó nhà thiết kế liền biến mất không thấy đâu, Diêm Thanh Viên luôn cảm thấy có hơi... Kỳ lạ.

Nhưng rốt cuộc kỳ lạ chỗ nào thì cậu nói không ra, nhưng dường như mọi người đều thân thiết hơn vì lần du lịch này, điều này đối với Diêm Thanh Viên mà nói rất kỳ lạ.

Đoàn du lịch, đó không phải là du lịch không cần phải chú ý quá nhiều, chỉ cần chơi vui vẻ là được rồi sao? Vì sao bây giờ trông mọi người bận rộn lắm, đến cả Diêm Đàm luôn biểu hiện nhàn rỗi cũng biến đâu mất tiêu.

Trong khoảng thời gian này ngược lại Diêm Thanh Viên trở nên rất nhàn hạ, mỗi ngày đều đều đến nhà hàng, mà chỉ cần cậu vừa đến nhà hàng thì Nghiêm Trạch Thanh sẽ biến mất không thấy đâu, trước khi rời đi ánh mắt còn ai oán nhìn cậu, trong đầu Diêm Thanh Viên đều là dấu chấm hỏi.

Ngày đi du lịch rốt cuộc cũng đến, Diêm Thanh Viên cho rằng nếu đã thăng cấp lên chuyến du lịch tư nhân sang trọng thì số người sẽ giảm bớt, chỉ là không ngờ ngoại trừ người nhà mình ra còn mang theo Hứa Tam Tối, hai vệ sĩ hai nữ giúp việc, hành lí mang theo tương đối nhiều, Diêm Thanh Viên nhìn trận thế này giống như định chuyển nhà, thật sự trợn tròn mắt.

Diêm Thanh Viên lén lút khều Nghiêm Trạch Thanh bên cạnh, nói: "Có phải ba mẹ không có khái niệm về du lịch hay không, lúc đi du lịch rất kiêng kị mang theo nhiều thứ, cứ mang theo sẽ rất mệt."

"Đây không phải chỉ mang theo bốn người giúp việc sao?" Nghiêm Trạch Thanh từ chối cho ý kiến, mặc kệ mang theo bao nhiêu thứ cũng không phải họ cầm, dù sao họ cũng đã cho lương gấp năm đến mười lần, cũng không thể cho không số tiền này được.

"Nhưng chỉ có ba ngày hai đêm, thời gian ngắn như vậy thật sự không cần chuẩn bị hành lý lớn như vậy mà?" Diêm Thanh Viên nhìn những cái hộp chuẩn bị trông vô cùng chu đáo, mặc dù không biết bên trong chứa cái gì, nhưng nhiều như vậy khiến người ta rất chấn động.

Nghiêm Trạch Thanh nhìn những cái hộp đó, cúi đầu nói: "Không có gì, bên trong cũng không chứa gì hết."

"Không chứa gì? Anh không biết bên trong có gì hả?"  Diêm Thanh Viên không tham gia cả hành trình đóng hộp, tất nhiên không biết bên trong có gì.

"Ừ, nhìn thoáng thôi." Nói xong Nghiêm Trạch Thanh không cho Diêm Thanh Viên cơ hội tiếp tục truy vấn, y cúi đầu nhìn Diêm Thanh Viên một vòng, "Sao em lại ăn mặc như vậy, đi tìm quần áo đẹp để mặc đi."

"Dạ?" Diêm Thanh Viên hoang mang nhìn bộ đồ thể thao của mình, "Em mặc như vậy không tốt chỗ nào hả anh?"

"Dù sao cũng là lần đầu tiên cả nhà đi du lịch, tất cả mọi người đều rất coi trọng, đội ngũ nhiếp ảnh gia hẹn trước ngày hôm qua cũng đã trước, đương nhiên phải mặc đẹp một chút." Nghiêm Trạch Thanh nói rất đương nhiên.

Diêm Thanh Viên choáng váng, lúc này đột nhiên phát hiện Nghiêm Trạch Thanh ăn mặc quả thật không giống bình thường.

Từ khi Nghiêm Trạch Thanh bắt đầu cuộc sống lười biếng rất ít khi chú ý đến cách ăn mặc của mình, nhưng hôm nay mặc...

"Vậy nên hôm nay anh hai Nghiêm đặc biệt ăn mặc đẹp hơn rất nhiều hả?" Bảo sao hôm nay cậu cứ cảm thấy Nghiêm Trạch Thanh trông thuận mắt hơn nhiều, lúc đầu không nghĩ nhiều, bây giờ xem ra thật sự mặc đẹp hơn.

"Đúng vậy, đi nhanh đi." Nghiêm Trạch Thanh đẩy nhẹ Diêm Thanh Viên, Diêm Thanh Viên vô thức bước lên một bước, cảm thấy chỉ là đi du lịch thôi mà thật sự không cần phải làm lớn chuyện như vậy, nhưng đột nhiên nghe Nghiêm Trạch Thủy nói.

"Em hai, giúp anh xem mặc thế này được không?" Nghiêm Trạch Thủy ra khỏi phòng, vừa xắn tay áo vừa nói, "Em biết mà, anh không nhạy bén về ăn mặc lắm."

Nghiêm Trạch Thanh nhìn thoáng qua từ trên xuống dưới, Nghiêm Trạch Thủy mặc trang phục nửa giản dị, hẳn là phối hợp với nhau.

"Nhìn chính thức quá, bất kể thế nào cũng là đi du lịch, chính thức quá ngược lại không phù hợp với ý nghĩa của đi du lịch." Nghiêm Trạch Thanh hỏi, "Là anh tự quyết định mặc bộ này sao? Chú Hứa không gợi ý cho anh?"

"Chú Hứa có gợi ý, chỉ là anh cảm thấy chính thức một chút thì tốt hơn hay không." Nghiêm Trạch Thủy nói.

"Không cần, ăn mặc đẹp cũng là một loại chính thức." Nghiêm Trạch Thanh nhìn anh cả nhà mình, "Dáng người anh cả rất đẹp, không cần cứ phải mặc tây trang, đi xem quần áo chú Hứa đưa cho ngươi đi."

"Được rồi." Dường như Nghiêm Trạch Thủy có chút thất vọng khi lựa chọn của mình không được khẳng định, cười nhạo một tiếng, sờ cái gáy rồi đi thay quần áo lần nữa, hơi dỗi Diêm Thanh Viên trong lòng.

Có phải lần này mọi người rất phấn khởi không, chỉ có cậu chỉ cảm thấy là một chuyến du lịch bình thường? Có phải cậu cũng nên coi trọng hay không?

Lúc này mái tóc của cậu đột nhiên được vuốt ve.

Ngón tay rắn chắc của Diêm Đàm kéo nhẹ mái tóc Diêm Thanh Viên: "Mới làm tóc à? Trông rất thoải mái mới mẻ."

"Dạ, ngày hôm qua nhà tạo mẫu tóc có tới, em nhân cơ hội bảo anh ấy làm cho em luôn, đẹp không anh Diêm?" Diêm Thanh Viên quay đầu lại, nhìn thấy Diêm Đàm hoàn toàn khác bình thường.

Ngoại hình Diêm Đàm bình thường, lại vì tính chất công việc nên bình thường ăn mặc cực kỳ mộc mạc, trông giống như một người đàn ông trung niên hơi béo, nhưng lúc này phong cách của Diêm Đàm rõ ràng đã thay đổi, không còn là đầu tóc lôi thôi lếch thếch nữa, gương mặt bình thường của anh ấy bởi vì thiếu đi sự mộc mạc bình thường cố ý ngụy trang ra nhưng lộ ra thâm trầm.

Anh ấy mặc đồ giản dị, dâng người rắn chắc gương mặt lạnh lùng, trông đẹp trai hơn so với bình thường.

"Anh Diêm, anh biết cách phối đồ hả?" Lần đầu tiên Diêm Thanh Viên nhìn thấy Diêm Đàm phối đồ cho mình, thì ra không phải anh ấy không biết mà là bình thường không muốn phối đồ sao?

"Ừ, thế nào, không mất mặt chứ?" Mặc dù hỏi như vậy, nhưng anh ấy rất tự tin, trong việc học của anh ấy đương nhiên có một hạng mục bao gồm ăn mặc về quần áo, nên mặc như thế nào sẽ có khí chất gì không ai rõ ràng hơn anh ấy.

"Giống như ông trùm bất động sản." Diêm Thanh Viên nhịn không được nói.

Diêm Đàm cười, sau đó đưa tay muốn xoa xoa đầu Diêm Thanh Viên, nhưng sau khi nhìn thấy kiểu tóc trông rất đẹp kia thì đành thu tay lại.

"Nhanh đi thay quần áo đi." Đột nhiên Diêm Thanh Viên bị vỗ lưng một cái, Diêm Thanh Viên hì hì cười hai tiếng chỉ có thể quay về phòng lần nữa để thay một bộ quần áo đẹp hơn.

Mọi người đều coi trọng như vậy, điều này khiến cho người đề nghị cùng đi du lịch là cậu có chút ngượng ngùng.

Khi Diêm Thanh Viên trở về phòng, vừa hay Nghiêm Hãn Hải mở cửa, khoảnh khắc Diêm Thanh Viên ngẩng đầu, vẻ đẹp trước mặt làm cho kinh ngạc.

Nghiêm Hãn Hải đẹp, bất cứ ai cũng không thể phủ nhận vẻ đẹp của hắn, vẻ đẹp này cho dù là bất cứ lúc nào cũng không thể thích nghi, mà Nghiêm Hãn Hải lại càng đẹp hơn.

Diêm Thanh Viên nhìn mà choáng váng.

Áo gió màu trắng đơn giản đầu đông, gương mặt của hắn dường như được trang điểm nên trông càng nổi bật, tỉ lệ dáng người của hắn cực tốt, chiếc cổ được bọc trong áo len cổ cao màu sáng, vòng eo mảnh khảnh, vẻ ngoài của hắn quả thực là khiến bao người đổ chẳng phân biệt nam nữ, cho dù mỗi sáng Diêm Thanh Viên thức dậy đều có thể nhìn thấy người như vậy, nhưng lần này vẫn nhịn không được hít một hơi thật sâu.

Diêm Thanh Viên ngẩng đầu, nhìn đến ngớ người.

Lúc này diện mạo quá đẹp kia lại chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Diêm Thanh Viên.

Nụ hôn này đến quá mức tự nhiên, trong nháy mắt Diêm Thanh Viên đã lấy lại tinh thần, lập tức cúi đầu, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu lắp bắp: "Sao lại, sao lại ăn mặc đặc biệt thế, cũng là vì du lịch sao? Đi du lịch rất mệt, ăn mặc đẹp như vậy... Đẹp như vậy..."

Trong mắt Nghiêm Hãn Hải hiện lên ý cười, hắn cúi người nhìn khuôn mặt cúi đầu của Diêm Thanh Viên, gương mặt ửng đỏ của đối phương và đôi mắt ngại thùng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, trong ý thức của Nghiêm Hãn Hải đều trở thành đáng yêu không gì sánh được, nhất cử nhất động nhất động của Diêm Thanh Viên, hắn thích hết.

"Thích không?" Nghiêm Hãn Hải hỏi.

"Thích." Diêm Thanh Viên chưa bao giờ keo kiệt trong việc nói lời thích, nhưng không biết vì sao lần này nói xong ngược lại càng ngại ngùng hơn.

"Ây dà, là Viên Viên à, mau vào đây." Trong bầu không khí ái muội xung quanh hai người, trong phòng chợt lú ra một cái đầu, Diêm Thanh Viên nhìn thấy thì sửng sốt, là nhà thiết kế thường xuyên đến nhà họ.

"?" Diêm Thanh Viên vẫn nhớ lúc mình ra khỏi phòng đâu có ai ở đây, sao cậu mới ăn sáng làm chút chuyện xong thì tới liền rồi? Đột nhiên Diêm Thanh Viên hiểu vì sao hôm nay Nghiêm Hãn Hải trông đẹp hơn bình thường rồi, hắn trang điểm!

Đi du lịch sao lại muốn trang điểm.

"Ây dà Viên Viên của chúng ta lúc nào cũng đáng yêu như vậy, lớn lên vẫn không giảm sự đáng yêu xíu nào." Nhà thiết kế kia đi lên xoa xoa hai má Diêm Thanh Viên, "Ái chà làn da tốt ghê."

"Sao phải trang điểm vậy ạ?" Diêm Thanh Viên quả thực chẳng hiểu ra sao.

"Ái chà phải chụp ảnh đẹp mà, lần này chú cũng đi cùng mọi người đấy, lúc nào cũng có thể làm cho mọi người trở nên đẹp hơn!"

Diêm Thanh Viên đột nhiên bị nhà thiết kế kéo vào trong phòng, tiện tay nhốt Nghiêm Hãn Hải ở bên ngoài, không quan tâm Diêm Thanh Viên muốn ngoái đầu lại nhìn, ấn Diêm Thanh Viên ngồi trước bàn trang điểm.

"Đi du lịch thôi mà, sao phải trang điểm?" Diêm Thanh Viên không muốn trang điểm.

"Viên Viên à, con đúng là lập công lớn đấy, chú chưa bao giờ thấy người Nghiêm gia mong chờ như vậy." Giọng điệu nhà thiết kế trở nên nhẹ nhàng, nhìn Diêm Thanh Viên đã trưởng thành rất nhiều trong gương, nói, "Gia đình này, hoặc là nói toàn bộ Nghiêm thị, đều thiếu đi chút tình người, Viên Viên khiến gia đình này trở nên tình cảm, thật sự không dễ dàng gì."

Diêm Thanh Viên chớp mắt: "Con không vĩ đại như vậy."

"Rất nhiều lúc không thể nói là vĩ đại hay không, cái thiếu vừa hay là một chút đối xử chân thành." Ánh mắt nhà thiết kế dịu dàng, "Đây là một kỷ niệm có tính đột phá, nhất định phải thật đẹp, dùng trạng thái tốt nhất nghênh đón nó."

Diêm Thanh Viên chớp chớp mắt, hoàn toàn không hiểu vì sao nhà thiết kế lại xoắn xuýt với vẻ đẹp như vậy, cậu cảm thấy người Nghiêm gia hình như cũng không quá chú trọng đến ngoại hình, khí chất của bọn họ cũng đủ để khiến người ta khuất phục.

Nhưng nghĩ đến hôm nay Nghiêm Hãn Hải lại lần nữa khiến cậu kinh diễm, Diêm Thanh Viên mím môi, được rồi, xinh đẹp khá tốt.

Diêm Thanh Viên chọn một lần đi chơi ngắm cảnh vào mùa đông, ba ngày hai đêm trong đó có một ngày có thể chọn đi trượt tuyết hay là đi chơi ngắm cảnh, tất cả trang bị đều do công ty du lịch phụ trách, bọn họ chỉ cần chơi là được.

Bởi vì độ cao nên nơi bọn họ ở vừa mới có một trận tuyết rơi, mà khu ngắm cảnh đã tuyết rơi tán loạn, Diêm Thanh Viên xem không ít phim tuyên truyền về khu ngắm cảnh, cũng tìm kiếm trên mạng khá nhiều hướng dẫn, xác định phần lớn trải nghiệm của mọi người rất tốt thì mới yên tâm.

Bởi vì thời tiết rét lạnh Diêm Thanh Viên cũng chuẩn bị trước không ít quần áo, nhưng không ngờ...

Diêm Thanh Viên mặc áo khoác lớn giữ ấm vô cùng tốt, nhưng áo khoác này không hề dày, hơn nữa thiết kế rất đẹp, lúc này Diêm Thanh Viên cũng phát hiện nhà thiết kế cũng không trang điểm hết, mà chỉ trang điểm ở những nơi thích hợp, Diêm Thanh Viên nhìn mình trong gương có tinh thần hơn rất nhiều, đột nhiên cảm thấy đẹp như vậy cũng khá tốt.

Lần này đi có thể nói là chậm rãi, Diêm Thanh Viên cũng nhận ra Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc cũng có phối đồ riêng, mặc dù hai người là trưởng bối, nhưng nếu luận về khí chất và diện mạo hai người còn xuất sắc hơn người bình thường, chỉ là đứng ở đó cũng khiến người ta đưa mắt nhìn, đây là đôi vợ chồng biết thú hút ánh nhìn của người khác.

Lúc Diêm Thanh Viên ở sân bay, vẻ mặt mờ mịt.

"Em sao thế?" Nghiêm Hãn Hải cúi đầu nhìn ánh mắt hoang mang của Diêm Thanh Viên.

"Em bỗng cảm thấy, thật ra mọi người ai cũng đẹp, chúng ta đi cùng nhau hình như có khoảng cách rất lớn với mọi người xung quanh?" Diêm Thanh Viên chớp đôi mắt, hơi ngượng ngùng.

"Không tốt sao?" Nghiêm Hãn Hải chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.

"Thì là cảm thấy, có cảm giác kiểu, ừm, cáo mượn oai hùm?" Diêm Thanh Viên cũng không cảm thấy mình thích hợp xen vào mọi người, hình như cậu thật sự có chút không hợp.

Nghiêm Hãn Hải khẽ nhíu mày, không vui đối với chuyện Diêm Thanh Viên đang tự bỏ mình ra, vừa nói xong hắn nâng cằm Diêm Thanh Viên lên, dưới tình huống có vô số người len lén chú ý bên này đột nhiên hôn Diêm Thanh Viên.

Diêm Thanh Viên choáng váng, Nghiêm Hãn Hải là một người đàn ông vô cùng nội liễm trong tình cảm, cách thể hiện của hắn luôn hàm súc, nhưng bây giờ lại ở trước mắt biết bao người làm loại chuyện này?

Diêm Thanh Viên kinh sợ quá nhiều, Nghiêm Hãn Hải cũng kiêng kỵ Diêm Thanh Viên đỏ mặt nên cũng không hôn sâu, lúc này hắn kề bên tai Diêm Thanh Viên, tư thế của hai người giống như người yêu thân mật ôm nhau, giọng nói trầm thấp quyến rũ  vang lên bên tai, hai má Diêm Thanh Viên chợt đỏ hơn so với lúc trước.

"Anh là của em, cả người đều là của em, thứ anh có được cũng là thứ em có được, em chỉ cần biết điều này là đủ rồi."

Diêm Thanh Viên cảm thấy vành tai quả thực nóng như thiêu đốt, Nghiêm Hãn Hải gần như không nói lời ngon tiếng ngọt, thậm chí ở trên giường cũng rất im lặng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng khiến da đầu Diêm Thanh Viên kích thích tê dại.

Nhưng Diêm Thanh Viên không ngờ thì ra người chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt sau khi nói lại kích thích cảm quan của người khác như thế, giọng nói của hắn, diện mạo đẹp được phóng lớn của hắn, quả thực đối với Diêm Thanh Viên mà nói chính là vũ khí có tính sát thương.

Diêm Thanh Viên và Nghiêm Hãn Hải ở đây ngọt ngào, lúc này Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh dường như đang cùng Diêm Đàm thương lượng cái gì đó, mà vẻ mặt Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc ngồi bên cạnh cũng có vẻ nghiêm túc.

Bọn họ ngồi máy bay chỉ cần hai giờ là có thể đến nơi, sau đó tất cả mọi thứ đều bị người giúp việc đưa về khách sạn ở, mà bọn họ thì trực tiếp đến nơi ngắm cảnh.

Lúc này Diêm Thanh Viên mới biết xung quanh đều là người chậm rãi đi theo, đội ngũ nhiếp ảnh chuyên nghiệp yên lặng không hề cản trở bọn họ đi chơi, cho bọn họ trải nghiệm vô cùng tốt.

Nhưng Diêm Thanh Viên luôn chú ý tới sự tồn tại của nhiếp ảnh gia, nhưng được một lúc thì không chú ý nữa.

Bởi vì Nghiêm Hãn Hải của hôm nay, quả thực thể hiện nhiệt tình đến mức bất thường.

Khung cảnh rất đẹp, mặc dù Nghiêm Hãn Hải không có vẻ mặt gì đặc biệt, nhưng luôn nói những lời khiến cậu đỏ mặt tim đập nhanh, tần suất cao đến mức khiến Diêm Thanh Viên chịu không nổi.

Vội vàng muốn chạy trốn, đỏ mặt nhẹ nhàng vuốt hai má, phát hiện nóng kinh người, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Diêm Thanh Viên nhìn các anh trai đang ngắm cảnh đẹp phía trước, muốn đuổi theo, nhưng phát hiện các anh trai bình thường luôn rất thân thiết với mình lúc này hơi lạnh nhạt.

Là vì phần lớn đều chú ý vào cảnh đẹp sao?

Diêm Thanh Viên cảm thấy mình bị đối xử lạnh nhạt, muốn đến bên cạnh Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc, nhưng phát hiện họ đã sớm không thấy bóng dáng, tìm hồi lâu mới biết hai người họ vậy mà đi mua sắm rồi, Tịch Hạc thích mua sắm ở đây hơn so với đi dạo ngắm cảnh.

Diêm Thanh Viên bỗng cảm thấy hoang mang lắm, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hãn Hải vẫn luôn bên cạnh cậu, bỗng có cảm giác kỳ lạ.

Hình như mọi người đang cố ý tạo không gian cho cậu và Nghiêm Hãn Hải?

Là ào giác của cậu sao?

Cảnh sắc mùa đông tuy rằng rất đẹp, nhưng lạnh thì cũng rất lạnh, việc đầu tiên Diêm Thanh Viên làm khi về khách sạn là đi tắm bằng nước nóng.

Phong cảnh của khách sạn rất thích hợp, giá cả rất cao nhưng phong cảnh cực đẹp, mặc dù thiết kế cửa sổ sát đất nhưng trong phòng cũng không lạnh, nhìn cảnh tuyết mùa đông tuyệt đẹp, Diêm Thanh Viên nằm trong bồn tắm ấm áp mê đắm vì cảnh tượng này.

Ánh hoàng hôn chiếu rọi lên cảnh đẹp, màu sắc đẹp đẽ, Diêm Thanh Viên thở ra một hơi thật dài, quả nhiên đặt ở đây là chuyện đúng đắn.

Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc cũng nên tận hưởng niềm vui hiện tại.

Dòng nước ấm áp không ngừng chảy ra, Diêm Thanh Viên ngâm lâu cũng hơi choáng.

"Tiếc ghê, ở đây không có suối nước nóng."

Diêm Thanh Viên bước ra khỏi bồn tắm, khăn tắm màu trắng lau khô thân thể, từ nhà tắm đi ra ngoài lại nhìn thấy không gian đen kịt.

"Nghiêm Hãn Hải ơi?" Diêm Thanh Viên cảm thấy tình huống có chút không đúng, cậu và Nghiêm Hãn Hải ở cùng một phòng, lẽ nào bây giờ không có ai ở đây sao?

Diêm Thanh Viên nhìn không gian tối đen như mực, bắt đầu căng thẳng, cậu không nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Hãn Hải, đã đi ra ngoài rồi sao?

Nếu Nghiêm Hãn Hải đi đâu, hắn hẳn là sẽ tự nói với mình trước một tiếng, chứ không phải không một tiếng rời đi.

Sự vắng lặng quỷ dị, khiến Diêm Thanh Viên hoang mang, cậu gọi điện thoại, nhưng Nghiêm Hãn Hải không nhận điện thoại, Diêm Thanh Viên cũng gọi điện thoại cho người khác nhưng đều không nghe máy.

Lúc này Diêm Thanh Viên có cảm giác mình đã bị vứt bỏ rồi, bị vứt bỏ ở nơi xa lạ này, trong lúc nhất thời cậu thậm chí không thể thở nổi.

Diêm Thanh Viên đến gần ba lô mình đã mang theo, tìm được gậy kích điện phòng thân Diêm Đàm đưa cho cậu lúc trước, muốn đi ra ngoài tìm kiếm, đầu tiên phải thay quần áo, lúc này trên giường vừa hay có một bộ quần áo.

Vì căng thẳng nên Diêm Thanh Viên không hề nhìn thấy kiểu dáng của quần áo, tiện tay mặc vào.

Cẩn thận mở cửa phòng, lối đi ban đêm rất yên tĩnh, Diêm Thanh Viên nghe được tiếng mình căng thẳng nuốt nước bọt, cậu gõ cửa phòng những người khác nhưng không ai đáp lại.

Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị, Diêm Thanh Viên cũng sắp bị sự an tĩnh này dọa cho khóc.

Từ cổ từng đợt lạnh lẽo, Diêm Thanh Viên thật sự sắp nhịn không được, muốn khóc lắm.

Cậu mò đến thang máy, muốn đến quầy lễ tân hỏi tình hình, chí ít xin hãy để cậu tìm được một người.

Chỗ của bọn họ ở tầng cao của khách sạn, Diêm Thanh Viên nhìn thang máy xuống từng tầng một, xung quanh yên tĩnh khiến cậu gần như không thở nổi.

Nhưng thang máy lại đột nhiên dừng ở tầng hai, Diêm Thanh Viên theo bản năng nghĩ có phải là ai ấn thang máy hay không, cuối cùng cũng có người sao?

Nhưng khi ánh đèn sáng ngời chiếu rọi trước mắt Diêm Thanh Viên, Diêm Thanh Viên cảm nhận được  tâm trạng căng thẳng chợt được cứu rỗi, cậu theo bản năng bước theo ánh sáng, lại nhìn thấy lúc này người đứng trong ánh sáng là người yêu của cậu, người nhà của cậu.

Tầng hai của khách sạn là nhà hàng, mà lúc này toàn bộ nhà hàng bật đèn sáng trưng, xung quanh đều trang trí hoa tươi đầy màu sắc, cảnh tuyết và bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ sát đất dường như được ánh sáng này chiếu sáng.

Diêm Thanh Viên hoang mang đứng tại chỗ, rất hoang mang đối với những gì đang xảy ra xung quanh.

Lúc này Nghiêm Hãn Hải xuất hiện trước mặt Diêm Thanh Viên, Nghiêm Hãn Hải của lúc này gần như khiến cả thế giới kinh diễm.

Người đàn ông tựa như được thế giới ánh sáng chiếu sáng, chủ động đến gần Diêm Thanh Viên, người đàn ông tựa như thần ở trong mắt cậu đến gần cậu rồi quỳ một gối trước mặt cậu.

Có hoa tươi.

Có nụ cười.

Có thiện ý.

Có chờ mong.

Diêm Thanh Viên cảm thấy tất cả đều tuyệt vời đến mức khiến người ta lóa mắt.

Trong tay Nghiêm Hãn Hải, hộp trang sức cực kỳ đẹp được mở ra, ánh đèn chiếu rọi đường nét đơn giản lưu loát lại lộ ra chiếc nhẫn quý giá đang âm thầm yên tĩnh nằm trong hộp trang sức.

Diêm Thanh Viên cảm thấy bên tai dường như không còn âm thanh gì nữa, mà giọng nói trầm thấp vì trưởng thành của người đàn ông thành niên Nếu Nghiêm Hãn Hải gần như sắp phá vỡ lý trí cùa cậu, chui vào trong thần trí của cậu.

Vào ngày này, trong chuyến đi Diêm Thanh Viên cố gắng có được này, lại nhận được lời chúc phúc chưa bao giờ ngờ.

Không chỉ là lời hứa một đời một kiếp của Nghiêm Hãn Hải, mà còn có rất nhiều người nhà bảo vệ cậu, từng cho rằng không còn là người nhà, nhưng vào khoảnh khắc này mới thật sự trở thành người nhà mãi mãi không thể rời đi.

Diêm Thanh Viên phát hiện quần áo trên người mình không biết từ lúc nào đã trở thành quần áo đặt may được thiết kế vô cùng quý phái như vậy, cậu thật đẹp đẽ, chấp nhận đây có lẽ là lúc nhận được hạnh phúc về lâu dài.

Đối với ký ức ngày hôm nay Diêm Thanh Viên vô cùng mơ hồ, hoặc là nói vừa quá kinh ngạc vừa quá hạnh phúc dẫn đến cậu gần như không cách nào ghi nhớ mọi chuyện xảy ra, dường như cậu đã nói gì đó, nhưng nói cái gì chính cậu cũng không biết, dường như cậu đã làm gì đó, điều này Diêm Thanh Viên chắc chắn nhất định đã làm gì đó, dù sao sáng hôm sau cậu gần như không thể xuống giường.

Nằm sấp trên giường Diêm Thanh Viên cố gắng đứng lên, hôm nay còn muốn cùng người nhà ra ngoài du lịch, vô thức nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, đột nhiên hoảng hốt.

Cậu đã trở thành... Bạn đời của Nghiêm Hãn Hải.

Lần này so với cầu hôn, giống một buổi lễ cưới đơn giản hơn, chỉ là không hy vọng có nhiều người không có quan hệ gì tham dự phút giây ý nghĩa này.

Diêm Thanh Viên đột nhiên cười ngây ngô.

"Ngủ tiếp đi em." Nghiêm Hãn Hải đứng dậy, nhẹ nhàng hôn tai Diêm Thanh Viên, ý định ấn Diêm Thanh Viên trở lại giường.

"Không được, hôm nay em còn kế hoạch khác." Diêm Thanh Viên không đồng ý, đây chính là kế hoạch từ rất lâu của cậu.

"Họ đều sẽ dựa theo kế hoạch em định ra để đi chơi." Nghiêm Hãn Hải nói.

Diêm Thanh Viên chớp mắt: "Sao anh biết?"

Nghiêm Hãn Hải hơi ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống, lộ ra dáng người cường tráng khiến Diêm Thanh Viên nhìn lần nào mê mẩn lần ấy.

"Lần này không chỉ là một chuyến đi của cả nhà." Nghiêm Hãn Hải rất hiếm thấy nở nụ cười, "Đây cũng là chuyến đi kết hôn của chúng ta."

Ánh mắt Diêm Thanh Viên chậm rãi mở to, cậu hoàn toàn không ngờ mọi người vậy mà lừa cậu, thế mà âm thầm thương lượng những chuyện này!

"Sao không nói cho em biết?" Diêm Thanh Viên cảm thấy kích thích này thật là lớn, trái tim của cậu chịu không nổi.

Nhưng Nghiêm Hãn Hải chỉ cười như không cười nói: "Không phải em cũng hay thích kích thích chúng ta như vậy sao?"

Diêm Thanh Viên bỗng nghẹn lời.

"Không sao, cho dù hôm nay không chơi, ngày mai cũng có thể chơi, ngày mốt cũng có thể chơi." Nghiêm Hãn Hải đưa tay nắm tay Diêm Thanh Viên, mười ngón tay đan nhau, hắn nhẹ nhàng xoa dịu, "Trước khi chơi chán, mọi người đều sẽ ở đây, cùng nhau chúc mừng lễ cưới của chúng ta."

Ngoài cửa sổ tuyết phủ trắng xóa, ánh mặt trời chiếu lên trên tuyết để lại ánh sáng ấm áp, trước giờ Diêm Thanh Viên chưa từng nghĩ đến, họ bỗng kết hôn.

Họ thật đẹp ở đây, ở bất cứ nơi nào, được nhiếp ảnh gia chụp được vô số khoảnh khắc kinh diễm lại tự nhiên, ảnh cưới của họ, cũng là biểu tượng hạnh phúc của Nghiêm gia.

Diêm Thanh Viên nghĩ, có lẽ một đời này mọi người đều có thể có được hạnh phúc.

HOÀN PHIÊN NGOẠI