Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 93: Bây giờ không thể đổi ý, biết không?



"Lạc Lạc, sinh nhật vui vẻ nhé, đây là quà bọn chú tặng cháu." Lăng Ý Tuyết cầm một chiếc túi trong tay, túi có màu vàng nhạt đan xen với họa tiết gỗ thô, mang phong cách thanh nhã và tinh xảo.

Y mỉm cười dịu dàng: "Hy vọng cháu sẽ thích."

Đối diện với món quà, Lạc Uẩn có chút lúng túng. Đôi mắt cậu lộ vẻ mơ hồ, theo bản năng nhìn về phía Phong Dã.

"Nhận đi." Phong Dã cúi người, mang theo khí chất lạnh lẽo và thanh khiết, "Đây vốn là món quà chọn riêng cho em, đừng ngại."

Lạc Uẩn hơi đỏ vành tai, rụt rè nhìn bác sĩ Lăng và chú Phong. Hai người nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc của bậc trưởng bối nhưng vẫn chứa đầy sự dịu dàng, làm giảm bớt sự căng thẳng của cậu.

Cuối cùng cậu vẫn nhận lấy, đỏ mặt nhỏ giọng nói cảm ơn.

Lăng Ý Tuyết và Phong Yến không đến đón Lạc Uẩn như Phong Dã và người nhà của cậu, mà là Lăng Ý Tuyết phải bay ra nước ngoài tham gia một hội nghị y học cao cấp, còn Phong Yến cũng trùng hợp cần ra nước ngoài bàn chuyện hợp tác.

Hai người không có cùng đích đến, nhưng có lẽ là nghe từ Phong Dã biết sinh nhật 18 tuổi của Lạc Uẩn nên mới cùng đến đón cậu rồi mới đi.

Lăng Ý Tuyết còn trách Phong Dã mấy câu. Lúc biết tin thì đã muộn nên quà chỉ mới mua ở trung tâm thương mại, không phải đặt làm riêng nên y cảm thấy quá gấp gáp.

Phong Dã an ủi, nói Lạc Uẩn sẽ không để ý chuyện này, chỉ cần có tấm lòng là cậu đã rất vui rồi.

Khi biết bác sĩ Lăng không hẳn là đến đón mình, Lạc Uẩn thở phào nhẹ nhõm. Tuy cậu có ấn tượng rất tốt đối với bác sĩ Lăng và chú Phong, nhưng sự chu đáo quá mức này vẫn khiến cậu cảm thấy áp lực.

Trước khi đi, Lăng Ý Tuyết hỏi thăm sức khỏe của Lạc Vân, hàn huyên một hồi mới đi đăng kí.

"Anh ơi, em cũng chuẩn bị quà cho anh đó, em để ở nhà rồi." Lạc Vân miệng nói, mắt lại ngó hai bàn tay đan chéo của Lạc Uẩn và Phong Dã.

Trước đó em đã biết anh trai và Phong Dã đang yêu nhau, nhưng khi có mặt đầy đủ của hai bên gia đình, cảnh tượng vẫn rất đồ sộ.

Em thật sự cảm thấy rất vui.

Không phải em không biết anh trai đã chịu rất nhiều thiệt thòi trong gia đình, nếu như em khỏe mạnh, sẽ không trở nên như thế. Ngày em nói xin lỗi, anh trai còn an ủi em, nói không phải lỗi của em.

Nhưng là do em tạo thành.

Ở nước D, mỗi lần nghĩ đến anh trai đã chịu những đối xử bất công, kim đâm vào người cũng sẽ không đau nhiều nữa, trong lòng anh trai càng đau hơn thế.

Sau này có Phong Dã sẽ toàn tâm toàn ý thương anh.

Nghĩ vậy, ánh mắt Lạc Vân nhìn Phong Dã bất giác có chút sùng bái.

Lạc Vân còn chưa khỏi hẳn, cơ thể còn yếu ớt, cổ họng hơi ngứa. Em ho khan vài tiếng, dù đã cố kìm lại nhưng âm thanh vẫn rất rõ ràng.

"Em khó chịu à?" Lạc Uẩn nhìn khuôn mặt tái chợt của em, lo lắng nói, "Đừng đứng ở đây mãi, chúng ta đi về thôi."

“Lạc Lạc nói đúng, lên xe trước đi, trên xe có điều hòa ấm hơn." Lạc Văn Thanh nói.

Xe đậu trong bãi đỗ xe. Khi cốp xe mở ra, Phong Dã cầm lấy vali trong tay Lạc Uẩn, ngón tay hai người chạm nhẹ. Trong vali vốn không có nhiều đồ nên Phong Dã nhấc lên bằng một tay.

Ngón tay thon dài nắm tay cầm, khớp xương trên mu bàn tay hiện lên rõ rệt.

Áo lông màu đen xõa tung, Phong Dã mặc vào không dài cũng không rộng quá. Trái lại, chân hắn rất dài, áo không kéo khóa, gió lạnh thổi vào vạt áo rộng tôn lên thân hình thon dài, xương quai xanh rõ nét.

Tóc của hắn đã nhuộm lại màu đen, trở nên nghiêm nghị lạnh lùng.

Hành khách xung quanh rất nhiều, dáng người xuất sắc của hắn thu hút rất nhiều sự chú ý của đám đông.

Có lẽ là do nửa tháng không gặp, tiểu biệt thắng tân hôn...

Nghĩ vậy, mặt Lạc Uẩn ửng đỏ.

Không phải tân hôn, nhưng sau một quãng thời gian xa cách ngắn ngủi, cậu cảm thấy Phong Dã ngày càng đẹp trai.

Thật ra không phải ảo giác, chỉ cần để ý một chút là sẽ thấy sau mùa hạ, Phong Dã trắng ra không ít, hàng mi thẳng, đôi mắt đen, làn da trắng làm hắn trở nên lạnh lùng hơn.

Chỉ là khi đứng cạnh Lạc Uẩn trắng nõn, màu da trắng của hắn không còn gây chú ý nhiều nữa.

Ba Lạc lái xe, Đường Tê đương nhiên ngồi ghế phụ. Xe có bốn ghế, nên chỉ có thể ngồi chen chúc. Bình thường trẻ con sẽ ngồi ở giữa ghế sau.

Lạc Vân còn nhỏ, nhưng dưới sự giáo dục của internet, điều gì nên biết em cũng đã biết.

Còn chưa ai nói gì em đã bò vào trong cùng nhất, Lạc Uẩn lên sau.

Bởi vì thật sự có chút chật chội, hơn nữa mới gặp lại sau xa cách, nhiệt độ trong xe tăng lên, trong lòng Lạc Uẩn đầy thỏa mãn, cậu khẽ dựa vào Phong Dã.

Lạc Uẩn dựa vào người bên cạnh, hai chân đặt sát nhau, ba mẹ ngồi ngay phía trước. Lạc Uẩn sợ bị phát hiện, tuy rằng chỉ đụng chạm, nhưng Lạc Uẩn cũng chột dạ vô cùng. Cậu xấu hổ cúi đầu, lẳng lặng cảm nhận rung động mà tiếp xúc thân mật mang đến.

Vừa thi xong, phụ huynh cũng không tiện hỏi Lạc Uẩn thi thế nào. Đặc biệt là Đường Tê, vào lúc nhạy cảm như này, bà sợ mình nói sai gì đó sẽ làm vết rách tình thân giữa mình và Lạc Uẩn trở nên lớn hơn.

Bà chọn nói những chuyện trong phạm vi an toàn, Lạc Văn Thanh lái xe, phần lớn là yên tĩnh nghe bà nói.

[Vợ ơi, có phải em cố ý chạm vào anh không?]

Giọng nói trầm trầm mang theo sự trêu chọc trong suy nghĩ của Phong Dã vang lên.

Mặt Lạc Uẩn đỏ lên. Cậu nhìn mặt Phong Dã, hắn mim môi, đường cằm rõ nét. Ngoại trừ Lạc Uẩn, không ai nghe thất hắn nói chuyện.

[Anh cũng rất muốn ôm hôn vợ anh, nhưng không hôn được, ấm ức thiệt chứ]

Tiếng lòng vô cùng sinh động, hai chữ "ấm ức" cuối cùng cao lên, nghe rất xảo trá. Nhưng đôi mắt Phong Dã vô cùng ngây thơ, trong mắt là cảm xúc nhiệt tình nồng đậm.

Từng lời nói lọt vào tai, khẽ gảy dây đàn trong lòng Lạc Uẩn, khiến lòng cậu nhộn nhạo.

Mọi biểu hiện ngượng ngùng đều hiện rõ trên đôi tai trắng như tuyết của cậu. Làn da mịn màng dần ửng hồng, tựa như đóa mai đỏ trên nền tuyết trắng.

Phong Dã nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, rất muốn đưa tay lên véo nhẹ. Nhưng vì xung quanh có quá nhiều người, hắn chỉ đành phải thôi.

Tuy vậy, hắn vẫn lén lút hành động. Bàn tay chậm rãi luồn vào bên trong áo lông vũ của Lạc Uẩn, ngón tay khẽ vén một góc vạt áo. Đầu ngón tay lạnh băng chạm vào làn da ấm áp mềm mại, khiến Lạc Uẩn giật mình, vòng eo tê rần.

Lạc Uẩn không dám làm ra tiếng động quá lớn, chỉ đành dùng đôi mắt mang theo sự thẹn thùng nhìn Phong Dã.

Phong Dã biểu cảm thản nhiên, dáng vẻ như một chính nhân quân tử, trên mặt không lộ chút sơ hở, nhưng đầu ngón tay lại chậm rãi trêu đùa. Đầu ngón tay khẽ lướt qua làn da mịn màng của Lạc Uẩn, khiến sống lưng cậu khẽ run lên.

"Anh ơi, anh có mong chờ quà của em không?" Lạc Vân nhẹ nhàng nói, "Em tự tay đan đấy."

Đường Tê ngồi phía trước mím môi, không tiếp tục làm việc riêng, chỉ mỉm cười nhìn qua gương chiếu hậu trong xe.

Tự tay đan?

Lạc Uẩn vừa nắm lấy bàn tay đang quấy rối của Phong Dã, vừa dùng diễn xuất Oscar che giấu mọi sự khác lạ trên cơ thể. Con ngươi xoay tròn, cậu đáp:

“Khăn quàng cổ à? Anh đoán là màu trắng.”

Bên trong xe lập tức im lặng. Lạc Vân mở to mắt nhìn cậu:

“Sao anh lại biết?! Mẹ, có phải mẹ nói cho anh không?!” Giọng em đầy uất ức như sắp khóc đến nơi.

Mặt mày Đường Tê đầy vô tội: “Mẹ không nói với Lạc Lạc, là anh con tự đoán được mà.”

“Sao có thể đoán trúng ngay được?!” Lạc Vân vẫn không tin: “Chắc chắn là mẹ trộm nói cho anh!”

“Bởi vì em nói là tự tay đan mà.” Lạc Uẩn mỉm cười, khóe môi cong lên, đôi mắt dịu dàng như nước. “Áo len, khăn quàng cổ, găng tay, chắc là mấy thứ này.”

Lạc Vân ngẩn người, lúc này mới nhận ra mình đã nói “tự tay đan” chứ không phải “tự tay làm.”

“... Được rồi.” Em nghẹn ngào, phồng má ra vẻ bất mãn. “May mà em còn chuẩn bị quà khác.”

“Cảm ơn Lạc Vân đã chuẩn bị quà cho anh nhé.” Lạc Uẩn mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ lên tóc em.

Cuối cùng có chút thời gian rảnh, Lạc Uẩn liền mở WeChat, xem lời chúc mừng sinh nhật từ bạn bè gửi tới.

Thật ra, phần lớn lời chúc sinh nhật đều được gửi đến ngay lúc 0 giờ, từ những người như Tô Nùng, Thượng Quan Nghị. Đến giờ máy bay hạ cánh, qua một ngày, lại có thêm rất nhiều tin nhắn mới.

Lạc Uẩn khẽ mỉm cười, lần lượt trả lời cảm ơn từng người.

Vừa trả lời xong, tin nhắn của Tô Nùng đã nhảy ra:【Lớp trưởng, mọi người trong lớp nói giữa trưa muốn liên hoan, buổi chiều và tối sẽ đi chơi trong thành phố, cậu có muốn tham gia không?】

Lạc Uẩn suy nghĩ một chút rồi đáp:【Không được rồi, tớ chắc sẽ ở cùng gia đình, hơn nữa Phong Dã cũng đến đón tớ.】

Tô Nùng cũng hiểu ý của Lạc Uẩn, có chút tiếc nuối:【Được rồi, hiểu mà, hiểu mà. Sinh nhật vui vẻ nhé ~ Quà của tớ đã để ở chỗ Phong Dã rồi, hy vọng cậu sẽ thích.】

Lạc Uẩn khẽ cười, trả lời:【Cảm ơn, tớ chắc chắn sẽ thích. [sờ đầu].jpg】

Xe nhanh chóng dừng lại. Khi đã đỗ xe xong, Phong Dã không đi lên theo. Hắn không biết lịch trình tiếp theo của Lạc Uẩn. Không biết Lạc Uẩn muốn dành sinh nhật với gia đình hay ở cùng mình.

Người nhà Lạc Uẩn từ rất xa trở về chúc mừng sinh nhật cậu, hắn cũng vui thay Lạc Uẩn, nhưng tất nhiên không thể mang Lạc Uẩn về nhà mình được.

Phong Dã vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn. Hắn ngồi trên ghế, chân dài để trên mặt đất, lấy di động ra xem. Thông báo lịch nhắc nhở rất bắt mắt. Hắn khựng lại, rồi lướt qua tin nhắn đó.

Bên kia, Lạc Uẩn về đến nhà. Vừa vào cửa Đường Tê liền nói đến chuyện ăn tối: “Nếu Phong Dã không ngại, con có thể hỏi xem thằng bé có muốn cùng nhau ăn cơm không.”

“Nhưng mà...” Lạc Uẩn khựng lại, đột nhiên cảm thấy yết hầu mình hơi nghẹn.

“Hả?” Đường Tê để túi xuống ghế sô pha, quay lại nhìn cậu.

Không khí bỗng chốc trở nên im lặng, thậm chí có phần nặng nề, Lạc Uẩn nghe thấy tiếng di động rơi xuống, mí mắt hắn hơi nâng lên.

Lạc Vân nhạy bén nhận ra điều gì đó, nhanh chóng chạy về lấy chiếc khăn quàng cổ mà mình đã đan ra.

Gia đình tổ chức sinh nhật cho mình, điều này khiến cậu thực sự vui vẻ, nhưng trong lòng lại không khỏi nhớ đến một người không có ở đây.

Phong Dã vẫn đang chờ cậu ở bên dưới.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của gia đình, Lạc Uẩn hít một hơi, ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay, để lại những dấu vết cong cong.

“Con muốn đón sinh nhật 18 tuổicùng Phong Dã.”

***

Khi xuống lầu, trái tim Lạc Uẩn đập thình thịch không ngừng, thậm chí có cảm giác như sắp không đứng vững. Cậu tựa lưng vào tường thang máy, nghỉ ngơi vài giây, chân mới không còn mềm nhũn.

Hồi ức về biểu cảm của gia đình như được bao phủ bởi một lớp sương mù, khiến cậu không nhớ rõ.

Cậu chỉ nhớ Đường Tê đã hỏi rằng có thể ăn cơm trước, rồi buổi tối lại ăn cùng Phong Dã được không?

Lạc Uẩn không biết lúc đó bị dây thần kinh nào điều khiển mà cậu lại phủ quyết ngay lập tức.

Tất cả những điều có thể đều xuất phát từ những sâu thẳm trong nội tâm.

Cậu không thể chờ lâu thêm được nữa.

Chỉ cần có thể ôm Phong Dã, hôn lên môi mỏng của hắn, ngửi mùi pheromone từ người hắn, Lạc Uẩn cảm thấy không gì có thể so sánh với việc ở bên Phong Dã.

Khi cửa thang máy mở ra, cậu nhận được tin nhắn từ Đường Tê: [Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi nhé~ Hôm nay Lạc Lạc là thọ tinh lớn nhất, chỉ cần con vui vẻ thì như thế nào cũng được. Lần này ba, mẹ và em sẽ ở nhà vài ngày, bánh kem đặt trong tủ lạnh ngày mai cũng sẽ không hư. Là mẹ suy nghĩ không chu đáo, hôm nay là  lễ Giáng Sinh, con cùng Phong Dã đi chơi đi nhé.]

Nước mắt Lạc Uẩn dâng lên, chóp mũi chua xót. Cậu chầm chậm đáp một chữ "dạ" rồi mới cất điện thoại vào túi.

Tại cửa hàng tiện lợi, Phong Dã chán nản mua lẩu Oden củ cải, nửa khối củ cải bị xiên tre chọc ra không ít hoa ngân, chân cũng lười biếng lắc lư.

Ngày Lễ Giáng Sinh mà hắn lại một mình ngồi đây nên bị người khác hiểu lầm là còn độc thân. Có người tới hỏi xin số điện thoại, hắn từ chối hai lần, bả vai lại bị chọc chọc.

Đang lúc bực bội, Phong Dã không cảm nhận được mùi hoa thoang thoảng.

Đuôi mắt sắc bén giương lên vẻ không kiên nhẫn, vừa quay đầu lại, hắn nói: "Tôi không độc thân ---"

Nửa câu sau kẹt lại trong cuống họng. Phong Dã sung sướng đứng lên, môi mỏng hé mở: "Vợ ơi!"

Vì bất ngờ nên giọng của hắn không nhỏ, chị thu ngân của cửa hàng nghe thấy, ghé mắt nhìn sang.

Lạc Uẩn cảm thấy có người đang nhìn mình, vừa nghiêng đầu thì lập tức chạm mắt với nụ cười tươi tắn của chị gái.

"..." Lạc Uẩn cắn môi, gương mặt phiếm hồng, chút cảm động muốn khóc oà lập tức hoá vào hư không.

"Anh hét to như thế làm gì?!"

"Anh còn tưởng em muốn tổ chức sinh nhật với gia đình cơ." Phong Dã rướn người lên, sống lưng thẳng tắp.

Hắn giang tay ôm eo Lạc Uẩn kéo về phía mình, nghiêng mặt tựa vào lòng ngực thơm tho mềm mại của Lạc Uẩn.

Hắn không hề để ý đến cái gọi là khí thế khiếp người của Alpha một chút nào mà ra vẻ như con chó lớn làm nũng, đi cọ cọ Lạc Uẩn.

[Ôi, mềm mại, ôm vợ yêu một cái]

"Phong Dã, ở ngoài đừng dính người như thế." Lạc Uẩn mềm giọng nói, ngón tay xuyên qua sợi tóc của nam sinh, đẩy ra làm hắn ngồi yên.

"Không ở bên ngoài thì có thể hả?" Đuôi mắt Phong Dã giương lên, thuận thế leo lên trêu đùa trắng trợn:" "Vậy chúng ta nhanh về nhà đi."

Phong Dã sốt ruột đứng dậy, đuôi áo suýt nữa vào lẩu Oden trên bàn ngã đổ, Lạc Uẩn nhìn thấy nhanh tay giữ lại mới không làm nước bên trong đổ ra.

"Ngốc." Lạc Uẩn nhỏ giọng mắng hắn.

"Chúc mừng anh lại vinh hạnh được thêm một cái nick name nữa." Phong Dã cúi người, nói nhỏ vào tai Lạc Uẩn: "Chỉ là anh thích em gọi anh là biến thái hơn."

Giọng nói không chút đứng đắn, lại còn cố tình đè nhỏ lại, âm giọng biếng nhác. Nhân lúc Lạc Uẩn chưa phản ứng lại, Phong Dã lại châm thêm lửa, "Hôm nay anh sẽ làm em gọi thêm mấy lần nữa."

"Chỉ là không phải ở chỗ này." Phong Dã nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa buồn bực của Lạc Uẩn, yết hầu lăn nhẹ, dừng lại mấy giây mới nói tiếp: "Mà là ở... Trên giường."

Nghe thấy hai chữ đó, máu khắp người Lạc Uẩn dồn lên đỉnh đầu. Cậu không thể nhịn được nữa, đá hắn một cái.

"Ai da, không chọc em nữa." Phong Dã nhìn xung quanh một vòng, nhân lúc không ai để ý mà hôn lên khóe môi Lạc Uẩn. Là vị ngọt mà hắn mong nhớ đã lâu.

"Vậy giờ đi nhà anh hả? Đúng lúc bố mẹ anh đều ra nước ngoài rồi, cũng đã cho người làm trong nhà nghỉ lễ Giáng Sinh." Phong Dã lấy điện thoại ra, mở phần mềm gọi xe, "Anh gọi xe nhé?"

Lúc lâu sau Lạc Uẩn mới nghẹn ra một chữ: "Ừ."

Ba phút nữa xe đến, Lạc Uẩn nhớ đến gì đó, cậu kéo cổ tay áo Phong Dã, đôi mắt cố ý ngó quầy bên kia.

Phong Dã ngu như lợn, không hiểu được ý cậu, hắn hỏi trắng ra: "Em còn gì chưa mua à?"

Mặt Lạc Uẩn đỏ lên, cánh môi bị cậu cắn ra dấu răng.

Cậu cắn mạnh quá, Phong Dã nhìn không được. Hắn ôm mặt Lạc Uẩn làm môi của cậu chu lên.

Phong Dã dùng ngón tay xoa mạnh, giọng hơi nóng nảy: "Em đừng cắn như vậy, lỡ bị thương lúc anh hôn lại kêu đau."

Khí thế của hắn vô cùng mạnh mẽ, Lạc Uẩn sợ người đi đường nhìn thấy, vội vàng che môi ngửa đầu ra sau, giọng mềm nhẹ: "Biết rồi, em không cắn nữa."

Tiếng chuông vang lên, Phong Dã vuốt nghe. Tài xế nói hắn sắp tới rồi, bảo bọn họ chờ ở giao lộ trước.

Còn không nói sẽ không còn cơ hội nữa, hô hấp Lạc Uẩn như muốn ngừng lại. Cậu dùng âm giọng lí nhí nhắc nhở Phong Dã: "Không mua cái đó sao?"

"Cái gì"

"Là cái đó."

"Rốt cuộc là cái gì vậy?"

"..."

Lạc Uẩn yên lặng lấy điện thoại ra, nhấn mở mặt hàng lần trước không cẩn thận bị Phong Dã bắt gặp. Cậu mở to đôi mắt long lanh hỏi: "Cái này, không phải cửa hàng tiện lợi có hả?"

"Đệch, em đang nghĩ cái gì đó?" Giọng Phong Dã càng nóng nảy hơn, "Ban ngày ban mặt em nói anh cái này còn muốn anh sống hay không vậy?!"

Lạc Uẩn có chút không phục: "Mới vừa rồi anh nói một đống linh tinh với em như thế giờ vẫn còn sống tốt đó thôi."

"Không thể không cần nó đâu chứ? Tuy là em và anh đều hiểu, nhưng mà..." Lạc Uẩn nói đến đây thì dừng lại, không biết nói tiếp thế nào. Mặt cậu đỏ bừng, khi cậu cúi đầu, mái tóc ngắn nhìn mềm mại vô cùng, nhìn có vẻ xoa rất êm.

Nghĩ đến nếu mình và Phong Dã tiếp xúc thân mật, kín kẽ, nhịp tim Lạc Uẩn lại hẫng một nhịp.

Cậu đã sớm dùng miệng cảm nhận thử, không biết hôm nay có thể thành công không. Cậu không có kinh nghiệm gì, đến lúc đó chỉ có thể từ từ mò mẫm thôi.

Càng nghĩ mặt càng nóng, Lạc Uẩn cảm thấy đầu mình như muốn bốc cháy: "Cái đó không thể không có được. Lần đầu tiên như vậy, em... chịu không nổi."

Đôi mắt Phong Dã đen hơn, yết hầu chuyển động nhanh chóng: "Vợ à, em nói thêm nữa anh không đi được nữa đâu."

Giọng hắn khàn khàn, nghe vẻ nhẫn nhịn kiềm chế.

Lạc Uẩn nghe hiểu, chớp chớp mắt nhìn xuống. Vừa thấy, tiếng hít thở của cậu ngưng lại.

Độ cong không quá rõ, nhưng cũng không thể khinh thường.

Lạc Uẩn cúi người kéo khóa áo lông vũ của Phong Dã lên đến cao nhất, đốt ngón tay chạm vào yết hầu. Phong Dã hơi hoảng hốt, cảm thấy mùi hoa thoang thoảng trên người Lạc Uẩn càng trở nên quyến rũ hơn.

"Như vậy người khác không nhìn thấy nữa." Lạc Uẩn tự thưởng cho sự cơ trí của mình, đôi mắt cong thành hình trăng non.

Giây tiếp theo, vành tai cậu bị Phong Dã xoa bóp. Khóe miệng hắn ngậm cười, giọng nói càng thêm từ trầm: "Có phải anh nên khen em một tiếng thông mình không?"

Lạc Uẩn cũng không ngại: "Em biết mình thông minh, không cần anh khen."

"..." Phong Dã thật sự không biết Lạc Uẩn cố tình chỉnh mình hay không. Hắn đè sự nóng nảy trong lòng xuống, nghiêm túc nói: "Không cần mua, cửa hàng tiện lợi không thích hợp. Anh mua trên mạng rồi, trong phòng có."

Đại não Lạc Uẩn thoáng trống rỗng, mấy giây sau mới hoàn hồn: "Hóa ra anh chuẩn bị trước rồi."

Nói xong, cả khuôn mặt cậu đỏ bừng.

Rõ ràng là chuyện rất bình thường, lần trước Phong Dã nói phải tăng cỡ lên, trong siêu thị không có bán nên mua qua mạng rất bình thường, nhưng bây giờ nghe thấy, cậu lại cảm thấy Phong Dã hơi gấp gáp.

"Em nghĩ gì đó? Đi thôi, tài xế nói xe đến rồi." Giọng Phong Dã trầm khàn, hắn giơ tay ôm vai Lạc Uẩn.

Lọt vào tay hắn là khăn quàng cổ mềm như bông, trên khăn có vài đường may lộn xộn.

Phong Dã nhướng mày, chỉ khăn quàng cổ: "Đây là em gái đan cho em à?"

"Ừ, vừa rồi về nhà em em bảo em mang vào."  Lạc Uẩn rụt cổ, khăn che mất cánh môi nhạt màu.

Trên xe, dọc đường đi đều có thể vẻ náo nhiệt của đêm Giáng Sinh, trên đường đầy những tiếng ca vui nhộn. Vào đông, trời tối nhanh, hàng cây ven đường phố trơ trụi hết lá, các loại đèn màu quấn quanh cành khô, rực rỡ lung linh.

Càng đến gần biệt thự, tim Lạc Uẩn đập càng mau. Bỗng nghĩ đến gì đó, cậu nhích người, bàn tay chạm vào tai Phong Dã, lặng lẽ hỏi: "Đúng rồi, không cần mua thuốc đó à?"

Lạc Uẩn không biết nên gọi thứ đồ sinh hoạt này là gì, mặt cậu đỏ lên, đột nhiên cảm thấy nếu Phong Dã có thể nghe thấy tiếng lòng của mình thì tốt rồi.

Đôi mắt Phong Dã đầy nghi vấn, giây sau, hắn nghe thấy Lạc Uẩn ấp úng hỏi: "Nếu chặt quá thì làm sao bây giờ?"

"..." Phong Dã cảm thấy đầu mình muốn nổ tung.

[Đệt, vợ ơi, em không cần nghĩ đến những chuyện này, anh lo được!]

Hai người về đến nhà, trong nhà không có ai, tối tăm một mảng. Phong Dã bật đèn lên, phòng khách lập tức sáng rõ.

Phong Dã đã mua rất nhiều đồ ăn, tủ lạnh đầy ắp. Bánh kem đặt trên bàn, bên cạnh đặt một bó hoa hồng, cánh hoa đỏ tươi đọng nước.

"Em có đói không? Có muốn ăn gì đó lót bụng chút không? Không lát nữa nửa đường lại đói bụng." Phong Dã dừng lại một chút, "Anh không dừng lại đâu."

"..." Lạc Uẩn không nhịn được đá hắn một cái.

Buổi trưa cậu đã ăn trên máy bay rồi nên giờ không đói lắm, nấu cơm đoán chừng sẽ tốn chút thời gian. Lạc Uẩn nhìn bánh kem: "Ăn một miếng bánh kém thôi."

Cậu đi qua, ôm hoa hồng ngửi thử, hương hoa thơm ngào ngạt: "Thơm quá."

"Không thơm bằng hoa sơn chi." Phong Dã kéo vải lụa thắt hộp bánh kem ra. Bánh là hàng đặt làm, màu sắc chủ đạo là trắng và xanh lục, bên trên vẽ từng cụm hoa sơn chi, nhụy hoa vàng nhạt, lá bạc hà nâng đóa hoa.

Lạc Uẩn cảm thấy bánh kem rất đẹp. Phong Dã lấy nến ra, nghiêm túc đốt lửa.

Khi đèn tắt, Phong Dã lại hát bài chúc mừng sinh nhật.

Khác với cách hát lười biếng trước đó, giờ đây mỗi câu hát của hắn đều dạt dào tình cảm. Ánh nến lay động trong mắt hắn, chứa một chút dịu dàng.

"Bé cưng, chúc em sinh nhật 18 tuổi vui vẻ. Ước đi nào." Phong Dã cầm bánh kem, nói.

Lạc Uẩn không nhìn bánh kem, cậu nhìn đôi mắt Phong Dã, đôi mắt hắn đen láy sáng ngời, ảnh ngược là dáng hình của cậu và cả tình ý dạt dào.

Tầm mắt bỗng có chút mơ hồ, Lạc Uẩn mím môi, lòng mềm nhũn.

Cậu nhắm mắt lại, ước nguyện. Sau đó mở mắt ra thổi tắt ngọn nến.

Chia bánh kem xong, hai người nếm thử một miếng. Bơ ngọt thanh, Lạc Uẩn ăn một miếng đã no rồi.

"Còn thừa nhiều như vậy, làm sao bây giờ, bỏ vào tủ lạnh ăn không ngon nữa."

Nghe vậy, Phong Dã bật cười, đuôi mắt giương lên, cười như không cười nhìn cậu: "Cục cưng không cần lo lắng, đêm nay nó sẽ có tác dụng"

Lạc Uẩn bỗng có dự cảm không ổn: "..."

Cần cổ cậu bị bôi bơ lên. Lạc Uẩn ngửi thấy mùi bơ nhàn nhạt, lập tức nhớ lại sinh nhật của Tô Nùng trước đó cũng như thế.

Cậu chưa kịp phản ứng lại bỗng bị Phong Dã ôm eo đặt lên bàn đá cẩm thạch.

Hai đùi nhẹ bẫng, Lạc Uẩn theo bản năng kéo cổ áo Phong Dã.

Lạc Uẩn chưa ngồi vững, Phong Dã đã đè sát lại. Khi bơ bị liếm đi, cảm nhận được xúc cảm ấm áp, hô hấp Lạc Uẩn ngừng lại.

Miếng bơ nhanh chóng bị nếm sạch. Mắt Lạc Uẩn khép hờ, chóp mũi là mùi hương bạc hà lạnh lẽo trên người Phong Dã.

Pheromone chầm chậm khuếch tán ra, quẩn quanh bên người cậu, khiến việc hít thở của Lạc Uẩn trở nên lộn xộn.

Cậu bị khóa chặt trong lòng Phong Dã, môi mỏng bên cổ di chuyển lên, cánh môi bị gặm cắn, âm thanh đứt quãng vang lên.

Bên tai là tiếng tim đập thình thịch và tiếng nuốt nước miếng lặp đi lặp lại.

Bàn tay sau cổ xé miếng dán bạc hà, ngón tay ấn xuống không nặng không nhẹ. Lạc Uẩn hừ nhẹ, tim đập không thể kiềm chế. Bàn tay Phong Dã rất nóng, mỗi lần đụng chạm đều có thể châm ngòi lửa, ngọn lửa nhanh chóng lan ra, thiêu đốt làm não Lạc Uẩn trống rỗng.

Cánh môi Lạc Uẩn bị ngậm rồi mút nhẹ, bị nghiền ép không nặng không nhẹ, hơi thở bên chóp mũi nóng rực.

Cậu không ngừng ngửa ra sau, mũi chân nhếch lên đá vào chân Phong Dã.

Đường viền cổ cậu rõ nét, xương quai xanh lõm xuống, làn da phiếm hồng.

Phong Dã rũ mắt nhìn Lạc Uẩn. Lông mi thiếu niên đọng hơi nước mông lung, con ngươi nhạt màu long lanh hơi nước mơ màng, cả người chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt.

Điên mất.

Lòng Phong Dã phát ra tiếng than thở.

Mỗi lần hôn môi, hắn đều có thể nếm được vị ngọt và hương hoa nhiễm bơ trong miệng cậu.

Tiếng môi răng lẫn lộn đứt quãng, miệng Lạc Uẩn bị hôn đỏ bừng, não thiếu oxy. Cậu ôm vai Phong Dã, ngây ngô đáp lại.

Nụ hôn này rất lâu mới kết thúc.

Hơi thở Phong Dã nóng bỏng, không nỡ dời môi. Ánh mắt hắn đen nặng nề, nhìn ánh mắt long lanh của Lạc Uẩn, yết hầu hắn lăn nhẹ.

Ngón tay thon dài vén tóc mái ướt át của Lạc Uẩn lên: "Thật sự có thể chứ? Em có hối hận không?"

Khi nói câu này, giọng Phong Dã run rẩy, đầy ẩn nhẫn khắc chế, huyệt Thái Dương xanh nhạt nhảy lên. Hắn dùng sức nắm chặt tay, khớp xương phiếm xanh. Phong Dã cắn răng, đường cong ở gáy khi dùng lực hiện lên rất rõ.

"... Hử?" Lạc Uẩn khẽ thở từng hơi, đuôi mắt phiếm hồng.

Cậu nghĩ một lúc mới hiểu ý Phong Dã. Cánh môi bị hôn đỏ giương lên, đáy mắt còn long lanh hơi nước.

Lạc Uẩn lười biếng cười, ngón tay vuốt ve hàng mi của nam sinh. Cậu thưởng thức sự giãy giụa và... Tình yêu nồng đậm trong mắt hắn.

Lạc Uẩn khàn giọng hỏi: "Anh chắc chắn muốn hỏi em cái này à?"

"Anh muốn hỏi." Phong Dã thở hắt ra, dùng cách thức vụng về này giảm bớt sự nóng nảy.

"Nếu em nói không thể." Đôi mắt thụy phượng của Lạc Uẩn giương lên, khuôn mặt thanh tú nhiễm sắc hồng, "Anh có thể dừng lại không?"

Phong Dã cảm thấy mình sắp hỏng mất.

Đại não hỗn loạn, pheromone trên người càng đậm hơn, giương nanh múa vuốt lan tràn trong không khí, vừa chạm là bén lửa.

Phong Dã lặp lại hít sâu mấy lần, mồ hôi đọng lại trên xương quai xanh. Hắn nắm cổ tay Lạc Uẩn vuốt ve, giọng nói ngậm lời yêu: "Có thể... Chỉ cần em nói không được."

Lạc Uẩn nhỏ giọng cười rộ lên.

Phong Dã như vậy thật sự làm cậu rất thích.

Cười một hồi, lông mi cũng dính chút nước

Lạc Uẩn nắm cổ áo Phong Dã, kéo hắn lại, một tay cầm cổ tay của nam sinh, kéo xuống chạm vào mình...

Đôi mắt hổ phách phiếm hồng, giọng nói réo rắt mang theo tiếng cười nhàn nhạt.

Lòng bàn tay Phong Dã nóng rực. Hắn khựng lại, nghe thấy Lạc Uẩn gõ mạnh bên tai: "Nếu anh không được, thì nói sớm một chút, được không?"

Hô hấp Phong Dã cứng lại, mắt đen sâu thẳm nhìn Lạc Uẩn.

Hắn không thể tự hỏi nữa. Phong Dã nhấc eo cậu lên, một tay đặt dưới khuỷu chân thiếu niên, một tay ôm người lên.

Bước chân hắn lộn xộn, áo khoác rộng thùng thình không biết rơi lúc nào, nhưng không ai quan tâm.

Phòng được trang hoàng bằng màu lạnh. Lần trước khăn trải giường là màu lục đậm, bây giờ thay bộ khác là màu lam đậm, cho người khác cảm giác lạnh lẽo.

Lạc Uẩn bị quăng ngã lên giường, lực không nhỏ, thân thể cậu nảy lên. Vừa định đứng dậy mắng lại bị Phong Dã đè xuống.

"Xin lỗi em." Ánh mắt Phong Dã sâu thẳm, nhìn không thấy đáy. Hắn cầm cổ chân Lạc Uẩn, cúi đầu hôn nhẹ.

Mắt cá chân Lạc Uẩn hơi ngứa, cơ thể không khỏi rụt ra sau: "Anh đừng hôn ở đây."

Cậu mới lùi ra sau một chút, hai đùi lại bị bắt lấy. Phong Dã hơi dùng sức kéo cậu về lại.

Hương bạc hà lạnh lẽo nhanh chóng tỏa ra, phả vào người Lạc Uẩn. Hơi thở nóng rực lại lạnh lẽo bọc Lạc Uẩn kín kẽ, không để lọt một chút nào.

Lạc Uẩn ngước mắt lên, đụng phải một đôi mắt đen cuồn cuộn dục niệm, cảm giác chiếm hữu và xâm lược mạnh mẽ.

Ánh mắt cậu hơi nhúc nhích, nhìn xuống xem phản ứng của Phong Dã. Một chút hậu tri hậu giác nhút nhát hiện lên, Lạc Uẩn nắm chặt tấm chăn, không khỏi nuốt nước miếng, mũi hương hướng ra cửa.

Ý đồ này bị Phong Dã nhìn thấu. Cậu vừa rướn người lên đã bị Phong Dã đè lại xuống giường.

Lạc Uẩn giãy giụa một chút, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên, làn da tuyết trắng phiếm hồng.

Cổ tay bị khóa chặt không thể nhúc nhích.

Cậu nhìn Phong Dã, ánh mắt ngậm nước, không dám hít thở.

Phong Dã không để ý sự nhút nhát trong mắt cậu, ánh mắt hắn đen đậm, giọng khàn vô cùng: "Bây giờ không được đổi ý, biết không?"

____________Hết chương 93____________

Ầy, thế mà 5 tháng rồi tui không đăng chương mới luôn 🥲, lười quá mà.



Bìa cute xỉuuuu, cũng thích bộ này lắm ý, mà không biết nào hoàn được bộ Omega :}.

Nay tui mới thi xong, chúc tui làm được bài 🍀🍀


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com