Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 94: Lạc Uẩn, anh yêu em



Thời gian dần trôi đi, căn phòng từ quạnh quẽ đã bị hai hương vị pheromone thân mật quấn quýt tạo nên bầu không khí mờ ám.

Chiếc chăn màu trắng mới giặt chưa kịp bỏ ra, quần áo màu đen và trắng thuần bị ném xuống đất, chồng chất lộn xộn.

Phong Dã nghiêng đầu hôn nhẹ lên ngọn tóc Lạc Uẩn: "Cục cưng đừng sợ, cũng đừng trốn anh, anh sẽ không làm hại em."

"Em cũng biết anh thương em nhường nào mà." Hắn cúi người thủ thỉ bên tai Lạc Uẩn, giọng nói trầm thấp mang theo sự thành kính đối với một vị thần.

Khóe môi cố ý vô tình chạm vào vành tai Lạc Uẩn, hơi thở nóng rực phả lên. Khuôn mặt Lạc Uẩn đỏ bừng, cảm giác như đầu sắp bốc khói.

Lời nói nghe thì rất êm tai, nếu như cậu không cảm nhận được phản ứng của Phong Dã có lẽ câu nói này sẽ đáng tin hơn mấy phần.

"Anh nhất định đang gạt em." Âm cuối Lạc Uẩn run run. Cậu vẫn có chút nghĩ mà sợ. Vừa rồi khi nắm chặt cổ chân cậu, ánh mắt của Phong Dã thật sự rất đáng sợ. Tính chiếm hữu sinh ra đã có, khắc vào bản năng hiện ra lồ lộ.

Lạc Uẩn cảm thấy những lời nói thế này chỉ như viên đạn bọc đường, cuối cùng người chịu tội vẫn là chính cậu.

"Không lừa em, thật sự đấy, anh sẽ không làm em khó chịu." Phong Dã hơi híp mắt, trong lời nói mơ hồ mang theo sự dối gạt, "Em tin anh nhé."

Khoảng cách cực kì thân cận khiến vành tai Lạc Uẩn nóng lên. Giây sau tay cậu được nắm lại. Phong Dã cuộn đầu ngón tay. Các đốt ngón tay thon dài chen vào giữa những ngón tay của Lạc Uẩn, xúc cảm ấm áp.

Lạc Uẩn giương môi cắn Phong Dã thật mạnh. Giọng cậu ấm áp: "Thật ra em sẽ không đổi ý, em đã sớm đồng ý với anh rồi."

Phong Dã bật cười, cúi người kéo ngăn tủ, lấy đồ đã mua ra.

Bao bì rất dễ mở. Một tay Phong Dã mở hộp giấy, lấy ra vài miếng được đóng gói cẩn thận.

Hắn vừa hôn Lạc Uẩn, vừa lấy ra một miếng đặt vào tay cậu: "Bé cưng, mang vào cho anh nhé."

Cách gọi đầy yêu chiều như thế làm cho cả khuôn mặt Lạc Uẩn đỏ hồng, cậu không nhịn được nói nhỏ: "Đã bảo không được gọi em là bé cưng, anh có phiền hay không thế?"

Môi cậu lại bị mổ một cái. Khóe môi Phong Dã giương lên: "Không phiền, anh cứ thích gọi em như vậy. Bé cưng, em ngoan một chút, đừng cứ miệng nói trái lòng* mãi thế."

*Gốc là "tâm khẩu bất nhất"

"..." Tai Lạc Uẩn nóng bừng. Cậu không muốn để ý người ta nữa, chỉ chú tâm làm chuyện của mình.

Trước giờ cậu chưa từng dùng thứ này, nhiều lần trượt tay chạm mạnh vào Phong Dã.

Phong Dã cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, gân xanh bên thái dương nảy nảy. Hắn nghiêng người lên trước, ngậm lấy tai Lạc Uẩn, giọng như chứa cát: "Em cố ý dày vò anh đấy à?"

"..." Lạc Uẩn cũng có chút chột dạ, "Không phải, tại em chưa từng dùng cái này bao giờ."

"Vậy..." Phong Dã nheo mắt, cổ họng chuyển động, "Không dùng nữa cũng được."

"Anh nằm mơ đi!" Tai Lạc Uẩn nóng lên. Cậu bị uy hiếp một cái lại lập tức ngộ ra.

Hơi thở quyện vào nhau, hai người đều thở gấp.

Ngón tay Phong Dã thon dài, khi khép lại cũng khá lớn. Đã vào đông nên ngón tay hắn lạnh lẽo.

Chớp mắt ấy, cả người Lạc Uẩn căng chặt, đôi mắt khép mở không ngừng. Cậu ngồi không vững, cằm nhọn tựa vào vai Phong Dã, lọt vào mắt là tủ quần áo sáng đến mức có thể soi ra bóng người.

Tủ quần áo mơ hồ phản chiếu ảnh ngược hai người ôm chặt lấy nhau.

Sống lưng Phong Dã hiện rõ.

Ngón tay Lạc Uẩn đặt trên lưng Phong Dã, có thể cảm nhận được cơ bắp hắn căng chặt. Phong Dã toát ra không ít mồ hôi, nhưng lại không khó ngửi, hương bạc hà quanh quẩn nơi chóp mũi không lạnh lẽo như trước.

Lúc này pheromone như tuyết cũng không lạnh nữa, ngược lại mang theo những đốm lửa cháy rực như muốn phóng thích tất cả tình yêu và nhớ nhung ra ngoài. Hương vị nồng đậm lưu luyến thiêu mí mắt Lạc Uẩn nóng lên.

Cậu theo bản năng nắm lấy thứ gì đó để ổn định lại trái tim đang lung lay sắp đổ, nhưng lại không thể nắm được gì. Ngón tay cậu hơi ướt, trơn trượt, lòng bàn tay phiếm hồng.

Chỉ khi ngón tay hơi dùng sức một chút mới có được một chút lực chống đỡ để bản thân không ngã xuống, nhưng như vậy sẽ làm Phong Dã đau.

Ngón tay Lạc Uẩn nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Phong Dã, cậu dịu dàng hỏi hắn: "Lúc em siết lại có làm đau anh không?"

Phong Dã khựng lại, hơi ngửa đầu hôn khóe môi Lạc Uẩn: "Không đau."

Hắn nắm tay Lạc Uẩn đến bên môi, hôn xuống.

Một nụ hôn đầy ngây thơ, lãnh mạn và trung thành.

"Cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em. Em tốt như vậy, anh phải đối xử với em thật tốt thật tốt."

Đôi mắt đen nhánh vốn lạnh lùng giờ đây như băng tuyết đã tan, mềm như nước, chứa đựng những cảm xúc nhẹ nhàng. Con ngươi đen bóng cuối cùng không chứa nổi một bóng hình.

Ánh mắt thật sự quá nhiệt tình.

Chóp mũi Lạc Uẩn chua xót.

Trước giờ cậu chưa từng nghi ngờ tình yêu của Phong Dã đối với mình, một trái tim son sắt như thế, hận không thể mổ ra cho cậu xem.

"Ừm, Phong Dã, đây là chính anh nói, sau này anh đừng phản---" Khi bả vai bị đè xuống, Lạc Uẩn đơ hoàn toàn, đầu óc trống rỗng, pháo hoa nở rộ oanh oanh liệt liệt.

Cuối cùng từ đó dừng lại trong cổ họng không thể nói nên lời. Tiếng hít thở của Phong Dã trở lên thô nặng. Hắn hôn môi Lạc Uẩn, giọng nói trầm khàn: "Tuyệt đối không hối hận. Anh yêu em."

...

Hương pheromone bạc hà trên người Phong Dã đậm hơn, bạc hà lạnh thấu xương thu lại hơi lạnh, hơi thở như tuyết hóa thành một hồ nước xuân.

Cả trái tim hắn đều bị hình bóng Lạc Uẩn chiếm giữ, không thể chứa thêm được thứ gì khác.

Tình yêu thầm thương không phải cứ dễ dàng bị giấu đi.

Hắn thích dựa vào mặt bàn để có thể trắng trợn ngắm nhìn Lạc Uẩn đang viết chữ. Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt thanh tú, ngọn tóc phủ một lớp ánh sáng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, rực rỡ lấp lánh.

Hắn bỗng cảm thấy vô cùng hối hận, nếu lúc trước từ lớp 10 đã bắt đầu theo đuổi người ta thì đã không mất đi nhiều thời gian như thế.

"Bé à, anh thật sự rất hối hận vì không theo đuổi em sớm hơn." Phong Dã cúi người, đẩy càng sâu.

Đầu óc Lạc Uẩn choáng váng, trán thấm ra mồ hôi mỏng. Cậu có chút không hiểu sao Phong Dã lại nghĩ như thế: "Ai, ai bảo anh là một tên nhát gan cơ chứ."

Tiếng hít thở của cậu không đều được, ngón tay nắm lấy tấm chăn trải phẳng, ngón tay căng chặt.

"Ừm, anh đúng thật là nhát gan. Em nói không sai." Phong Dã đột nhiên bế Lạc Uẩn lên.

Bất chợt bay lên giữa không trung, Lạc Uẩn nheo mắt, theo bản năng ôm cổ Phong Dã. Cậu thoáng có chút khó thở, bất chợt cắn vào vai cổ Phong Dã: "Anh... Có bệnh, biến thái à?"

Bị mắng như vậy nhưng Phong Dã không hề tức giận. Ban ngày hắn đã nói thích Lạc Uẩn mắng hắn như thế, mắng thêm mấy lần nữa càng tốt: "Nhưng mà anh rất hối hận."

Lòng Phong Dã càng nặng nề, hắn càng muốn phát tiết ra, như muốn lấp đầy tình yêu đến muộn.

"Phong..." Cái tên hoàn chỉnh cũng không kêu ra được. Lông mi Lạc Uẩn ướt đẫm, khuôn mặt nóng bừng.

"Anh đừng nói cái này. Mới vừa rồi anh nói không hối hận." Lạc Uẩn đỏ mặt, có chút muốn khóc. Cậu thật sự không nên tin tưởng Phong Dã, nói không làm hại cậu nhưng đổi lại dày vò.

"Hai chuyện khác nhau, yêu à." Phong Dã hôn vành tai Lạc Uẩn, "Yêu em anh không hối hận, chỉ là yêu quá muộn màng, nghĩ đến thiếu rất nhiều cái hôn, cái ôm, anh lại khó chịu."

"Ưm..." Giọng Lạc Uẩn run rẩy. Cậu nghiêng đầu tựa vào người Phong Dã: "Sau này cho anh ôm nhiều thêm một cái, hôn nhiều thêm một cái là được rồi."

"Em đã nói, anh sẽ nhớ kĩ." Giọng Phong Dã chứa tiếng cười khàn khàn, nhịp tim không chịu khống chế mà nhảy lên.

Lạc Uẩn chưa bao giờ cảm nhận rõ pheromone của Phong Dã dính trên cơ thể mình đến thế.

Đầu óc cậu trống rỗng.

Cậu còn đang ngây người, tuyến thể sau cổ bị Phong Dã gặm cắn nhẹ, pheromone nồng đậm xâm nhập vào.

Lạc Uẩn bất giác ngửa đầu, mu bàn tay che hờ mí mắt nóng rực. Ánh đèn chiếu vào qua khe hở ngón tay làm cho người ta hoa mắt nhưng lại không nhịn được trầm mê trong đó. Cậu cảm nhận được hương bạc hà Phong Dã lưu lại trên người cậu.

"Lạc Uẩn, anh yêu em, thật sự rất yêu em." Phong Dã liếm dấu răng sau cổ thiếu niên. Khuôn mặt lạnh lùng đầy dịu dàng vô tận.

...

Lạc Uẩn chỉ cảm thấy buồn ngủ vô cùng, không còn tâm trí quan tâm chuyện khác. Đôi mắt khép hờ ngủ tạm, lông mi cong cong vểnh lên.

Da cậu rất trắng, chỉ cần thức đêm một chút, mạch máu màu xanh dưới mắt hiện lên rất rõ ràng.

Cậu chưa hoàn toàn ngủ say, có thể cảm giác được mình đang bị ôm eo bế lên nên theo bản năng ôm cổ Phong Dã, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ.

[Vợ yêu lại ôm mình!]

[ Vợ yêu Uẩn Uẩn nhìn thật mềm, mềm mụp luôn]

Lạc Uẩn thật sự vô lực mắng lại, mặc cho Phong Dã tưởng tượng một đống chuyện linh tinh.

Vào phòng tắm, Phong Dã giúp cậu rửa sạch. Hắn xả nước ấm. Cả người Lạc Uẩn được ngâm trong bồn tắm, cậu cố gắng bỏ qua cảm giác hơi đau đau.

Cánh tay thon trắng đáp trên thành bồn, hơi ấm đủ đầy nên cậu không thấy lạnh, chỉ là còn mệt hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều. Tuy rằng nghe Phong Dã nói hắn đã rất khắc chế nhưng Lạc Uẩn vẫn không nhịn được muốn đánh hắn.

"Anh lau cho em." Giọng Phong Dã khàn khàn, con ngươi đầy thỏa mãn. Hắn vắt khăn lông đầy nước, động tác cực kì nhẹ nhàng chậm chạm lau cánh tay Lạc Uẩn như đang đối xử với bảo vật quý báu.

Mặt nước hơi xôn xao. Lạc Uẩn nhìn vết đỏ bị đè ra, hít một hơi thật dài.

Còn có thể làm sao bây giờ, Alpha nhà mình chỉ có thể nuông chiều thôi.

Phong Dã rất quan tâm cậu nên thật ra cũng không khó chịu lắm, chỉ là nghĩ đến những chuyện đó, Lạc Uẩn lại có chút xấu hổ.

Quần áo cũng là Phong Dã thay giúp cậu. Khi nằm lên giường, Lạc Uẩn cảm thấy pheromone bên trên sao lại nồng đến thế. Phong Dã xốc chăn lên, vừa lên giường đã giang tay ra, Lạc Uẩn bị hắn ôm vào ngực.

Cái ôm của Alpha ấm áp khô ráo, Lạc Uẩn rúc vào ngực hắn, bỗng cảm thấy hơi đói.

"Phong Dã, em muốn ăn gì đó." Lạc Uẩn chớp mắt, khi cậu ngước mặt lên, dấu vết trên cổ đập vào mắt Phong Dã.

Phong Dã nhẹ nhàng xoa lỗ tai cậu, vừa mát xa vừa hỏi: "Vậy giờ anh đi nấu cho em."

Lòng bàn tay hắn ấm áp mang theo vết chai mỏng. Lạc Uẩn được mát xa thoải mái, cậu híp mắt hưởng thụ, giọng nói cũng đầy lười biếng: "Không phải còn bánh kem à? Em ăn cái đó là được rồi."

"Bánh kem?" Phong Dã khựng lại, "Đm, quên dùng bánh kem rồi."

Cả người Lạc Uẩn cứng đờ, quay đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh của Phong Dã. Tiếng hít thở có chút không đều, giọng cậu cũng run rẩy: "Anh đừng nói là còn muốn..."

"Anh là loại người đó sao?!" Phong Dã cúi đầu cắn môi Lạc Uẩn, giọng trầm thấp: "Nếu anh là loại người đó thì bây giờ em còn có thể tỉnh táo à?"

Lạc Uẩn không nghe trôi những lời này, cậu lắp bắp nói: "Rõ ràng vừa rồi anh quá đáng."

"..." Phong Dã khựng lại, ánh mắt rất nghiêm túc, "Cái này đã quá đáng rồi hả?"

Trên đầu Lạc Uẩn hiện ra một dấu chấm hỏi: "Chẳng lẽ không quá đáng à?"

"Nhưng mà... Anh rất tiết chế rồi." Yết hầu Phong Dã bất giác lăn nhẹ, "Anh không nỡ làm em đau."

Lạc Uẩn: "..." Nhưng cậu vẫn đau.

[Đợi bao ngày mới có được một lần*,  mình đâu có ngốc]

*顿顿cao‌是cao一次: Thật sự hơi khó hiểu, giúp tui với nhe 💓

Tiếng lòng chân thật vô tình vang lên, Lạc Uẩn đơ người, cắn răng muốn đá Phong Dã, nhưng vừa nhấc chân đã cảm thấy đau muốn chết, nước mắt suýt nữa là rơi ra.

Cũng đâu phải một lần.

Rõ ràng là... Hai lần mà.

"Em đừng lộn xộn, không thì mai không lành được." Phong Dã dịch chăn, nhẹ nhàng xoa đầu Lạc Uẩn. Hắn cười nhẹ, nói: "Mai bọn mình dùng bánh kem đi? Nếu không lãng phí lắm."

Cổ họng Lạc Uẩn thả ra một chữ: "Cút."

Phong Dã nghe lời tốc biến, hắn phải lăn đi nấu cơm cho Lạc Uẩn. Sao có thể để cậu ăn bánh kem được? Vậy nên Phong Dã lê dép vào phòng bếp nấu một chén cháo ngọt.

Lúc cháo được bưng đến, Lạc Uẩn đang nằm sấp trên giường chơi điện thoại, cẳng chăn vừa thẳng vừa trắng lắc lư. Ánh mắt Phong Dã sâu thêm.

Lạc Uẩn ngửi được vị ngọt cảm thấy càng đói hơn. Cậu ngồi dậy lấy muỗng nhưng lại bị Phong Dã đoạt đi. Hắn đặt cháo xuống tủ đầu giường, để Lạc Uẩn dựa vào người mình.

"Anh đút em." Giọng điệu không cho xía vào.

"..." Lạc Uẩn lười so đo với hắn, cậu mở miệng: "--- a"

Lạc Uẩn vừa chơi điện thoại vừa có người ở một bên đút cháo, tự do tự tại. Non nửa chén cháo xuống bụng là no rồi.

Lúc bị Phong Dã ôm lên lần nữa, Lạc Uẩn bỗng thấy đốm trắng qua khung cửa sổ.

"Phong Dã, hình như bên ngoài tuyết rơi rồi." Giọng Lạc Uẩn lười biếng, "Em muốn nhìn một chút."

Bức màn được kéo ra.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.

Ngoài phòng gió lạnh hiu quạnh, trong nhà ấm áp như xuân.

Lạc Uẩn cử động thay đổi một tư thế ngủ thoải mái, dựa vào lòng Phong Dã từ từ ngủ say.

Lông mi nhỏ dài hơi run rẩy.

...

Lúc mơ màng, bên tai cậu vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Lạc Uẩn, anh yêu em."

______________Nghe đồn đây cũng là một cách chống các trang re-up. Để các bạn bên các trang ăn cắp đọc xong thì tui sẽ cập nhật đầy đủ cho các cậu iu nhee 💓💓💓

Chương này 🔥lắm đó (dù nhà mẹ cắm cọc ở Tấn Giang 🤭) vậy nên tui phải làm vậy để không bị ăn cắp.

Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ tui đi mòooo🌷🌷🌷🌷 (w__a____t_t_p_a_d UatLac)

________

Dù chưa thấy các trang reup vào việc (chắc do tui nghỉ lâu quá nên người ta nghỉ theo luôn), không biết sẽ bị ăn cắp vào lúc nào nữa. Nhưng mà hôm nay ngày 8/3 mò, nếu 2 chương truyện này làm các tình iu của tui vui vẻ, vậy thì... Kệ đó! / *Chống nạnh, kiêu ngạo*/

Chúc các tình iu của tui ngày 8/3 thật vui vẻ. Chúc cho chúng ta chân cứng đá mềm, đường xa không mỏi, ngày càng rực rỡ. Chúc các người đẹp có một tình yêu đẹp như cách Phong Dã và Lạc Uẩn yêu nhau! 🌷🌷💓💓

Happy women's day!🌟💐#hayluonvuivenhe


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com