Lạc Uẩn chưa bao giờ cảm thấy mình thích khóc đến thế. Nhưng hàng mi đen nhánh đã ướt đẫm, trong mắt long lanh ánh nước, mỗi lần Phong Dã đẩy vào, cậu lại muốn khóc.
Đôi mắt mờ sương hư ảo nhìn lên trần nhà.
Một màu trắng xóa.
Lạc Uẩn bị chói đến mức ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy ánh đèn vàng ấm áp vô cùng chói mắt.
"Em đã nói... em nói sai rồi." Lạc Uẩn cảm thấy có chút ấm ức.
Cậu nhăn chiếc mũi hơi cay xè, nắm chặt lấy lưng Phong Dã, dường như muốn Phong Dã cũng cảm nhận được nỗi đau của mình, đầu ngón tay dùng sức ấn sâu vào da thịt, vạch ra từng vệt hồng nhạt.
Chút đau đớn này đối với Alpha chẳng đáng là gì, Phong Dã dù có đánh nhau với người khác đến gãy xương cũng không kêu đau, huống chi chỉ là vết thương nhỏ này.
Hắn không để ý, lắng nghe tiếng nức nở của Lạc Uẩn, Phong Dã chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, màu sắc trong con ngươi đậm thêm, đáy mắt tối tăm không rõ.
Thật kỳ lạ. Hắn lại cảm thấy âm thanh này rất êm tai.
Mỗi một tiếng như rơi vào tận đáy lòng hắn. Nghe một tiếng đã làm hai tai mềm nhũn, cũng làm cảm giác muốn trêu chọc Lạc Uẩn của hắn khuếch đại.
Giọng nói trong trẻo trở nên mềm mại, mang theo chút van xin đứt quãng, cậu như một chú mèo con mềm nhũn phơi ra chiếc bụng nhỏ mềm mại nhất trước mắt anh.
Mềm mại, đáng yêu, vô hại.
Ánh mắt Phong Dã rất sâu, như muốn khắc hình ảnh Lạc Uẩn sinh động linh hoạt này vào trong mắt.
Trên thế giới này, người có thể thấy được Lạc Uẩn như vậy chỉ có một mình hắn.
Làn da của thiếu niên thật sự rất trắng. Giống như bạch ngọc thượng hạng nhất, là thứ ánh sáng đẹp từ trong ra ngoài.
Nhất là khi so sánh làn da của cậu với Phong Dã, Lạc Uẩn lại càng mềm mại hơn, mái tóc màu nâu nhạt bồng bềnh mềm mại, xốp nhẹ. Lúc này, những sợi tóc mái lưa thưa hơi ướt dính vào vầng trán trắng nõn, càng làm nổi bật đôi mắt mê ly, mơ màng của Lạc Uẩn.
"Anh nghe thấy em nói em sai rồi." Phong Dã chậm rãi nhả chữ, như đang cố gắng kiềm chế điều gì, môi hắn ghé sát vào tai Lạc Uẩn nói: "Nhưng bé à, em khóc thật sự rất êm tai."
Âm cuối khẽ vút lên, lười biếng lại tùy tiện, vừa lưu mann lại vừa hư hỏng, trêu chọc đến mức vành tai người ta mềm nhũn.
Lạc Uẩn không chịu nổi nhất hai chữ này. Còn hơn cả khi Phong Dã gọi cậu là bà xã.
Mỗi lần Phong Dã gọi cậu như vậy, Lạc Uẩn lại cảm thấy phần mềm mại nhất trong tim mình bị đâm nhẹ một cái.
Nếu là ngày thường, Lạc Uẩn sẽ cảm thấy Phong Dã tuy rất xấu tính, nhưng một khi gọi cậu là bé cưng, dù có chọc cậu tức giận, Lạc Uẩn cũng sẽ đỏ mặt tha thứ cho hắn.
Nhưng bây giờ thật sự không thể tha thứ được. Phong Dã hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của cậu.
Tuy rằng hắn đã chăm sóc cậu từ đầu đến chân, mọi ngóc ngách trên cơ thể đều rất tốt. Nhưng quá mức thì lại thành không tốt, sự tốt này thật sự quá đáng.
"Câu đó đâu phải em nói, rõ ràng là Tô Nùng nói mà." Hàng mi Lạc Uẩn run rẩy, những giọt nước mắt đọng trên mi chực chờ rơi xuống, giây tiếp theo, liền theo cái ôm mạnh mẽ của Phong Dã mà trượt xuống đuôi mắt.
Yết hầu Phong Dã khẽ động, hắn đẩy người về phía trước, hôn lên giọt nước mắt trên má Lạc Uẩn.
"Anh biết không phải em nói." Phong Dã dừng lại một chút, giọng nói dần trở nên trầm hơn: "Anh chỉ nghĩ, lần trước em đâu biết anh đã phải nhịn khó chịu đến mức nào."
"Anh thật sự rất thích em, rất nhớ em."
"Bé cưng tha thứ cho anh đi."
"Anh yêu em."
Câu này nối tiếp câu kia, toàn là những lời dễ nghe.
Lạc Uẩn nghe xong, trái tim liền mềm nhũn.
Cậu nghi ngờ có phải mình quá dễ dỗ hay không.
Lạc Uẩn ôm chặt lấy Phong Dã, vùi cằm vào hõm vai hắn, chỉ cảm thấy mùi bạc hà trên người chàng trai nồng đậm đến lạ, bao bọc lấy vô vàn yêu thương, dịu dàng lại quấn quýt, bông tuyết dày phủ lên cánh hoa sơn chi, trắng và trắng hòa làm một.
"Vậy... vậy sau này anh còn muốn bắt nạt em như bây giờ không?" Lạc Uẩn đỏ mặt, đỉnh đầu cũng bốc hơi nóng.
Cậu không nghe thấy những lời mình muốn nghe.
Phong Dã im lặng một lát, mím môi ghé lại hôn cậu, tiếng thở dốc cũng trở nên gấp gáp hơn.
"Muốn, em đẹp như vậy, sao có thể không muốn."
[Không thể không bắt nạt em được]
Lời nói ngoài miệng và tiếng lòng hòa quyện vào nhau, cùng truyền đến tai Lạc Uẩn.
"Phong... Dã!" Cậu trợn tròn mắt, không thể nhẫn nhịn được nữa mà há miệng, cắn mạnh một cái vào vai hắn.
Lực không hề nhỏ, có thể nghe thấy tiếng rên khẽ trầm thấp của Phong Dã, Lạc Uẩn khựng lại một chút, rồi thả răng ra.
Cậu cụp mắt nhìn xuống.
Trên xương quai xanh sắc nét lưu lại một vòng dấu răng chỉnh tề.
Trong lòng dâng lên một nỗi đau dày đặc, không thể nào bỏ qua được. Lạc Uẩn mím môi, trong đáy mắt thoáng qua một tia thương tiếc, vươn đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ.
Hô hấp Phong Dã khựng lại, chỉ cảm thấy vai tê dại, khóe môi hắn hơi vểnh lên, khẽ bật cười.
Thật sự quá đáng yêu.
"Em đau lòng cho anh à?"
"..."
"Không... không có, em không hề đau lòng, anh xứng đáng bị đau." Lạc Uẩn cắn môi, đôi môi mềm mại bị cậu cắn đến đỏ ửng.
Phong Dã giơ ngón tay đặt lên môi cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn cảm nhận vị trí hai người đang dán chặt vào nhau, giọng nói khàn đặc: "Vậy thì tốt, đừng đau lòng cho anh, bởi vì anh cũng sẽ không đau lòng cho em."
.....
Không biết qua bao lâu, Lạc Uẩn cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, cậu nằm nghiêng, trên người đắp một chiếc chăn lông vũ nhẹ mềm.
Chăn cũng trắng như tuyết, che đi hơn nửa khuôn mặt cậu.
Dường như sau khi bị "ôm" thật sự rất khó chịu.
Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, từ khi trở về từ đội tuyển tỉnh, nếp sinh hoạt mới có chút quy củ được một thời gian, hôm nay lại bị phá vỡ.
Hàng mi thon dài khép hờ, trên làn da có một vầng bóng mờ hình trăng lưỡi liềm, dưới hốc mắt hơi có quầng thâm.
Cậu cuốn chặt chăn, dường như thật sự sợ hãi Phong Dã sẽ không nói một lời mà vén chăn lên không cho cậu ngủ.
Tình cảm nồng nhiệt trở về tĩnh lặng. Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Tuy rằng hắn có ý mã hậu pháo*, nhưng giờ phút này Phong Dã vẫn thấy đau lòng.
*马后炮(mã hậu pháo): Ý chỉ mọi chuyện xong rồi mới có mặt. Nôm na là làm trước tính sau.
Lạc Uẩn đã ngủ say, Phong Dã cũng không tiện ôm cậu đi tắm, nếu không sẽ đánh thức người ta nên chỉ đành làm ướt khăn mặt, vắt khô nước rồi từng chút từng chút lau người cho cậu.
Trong lúc đó, Lạc Uẩn thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng mơ ngủ: "Đã nói là sai rồi mà, Phong... Phong Dã."
Động tác giơ tay của Phong Dã khựng lại, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu, động tác dịu dàng lại quấn quýt, mang theo ý thương tiếc và an ủi rất rõ ràng.
Lăng Ý Tuyết là bác sĩ, trong nhà có sẵn thuốc thường dùng, hắn tìm ra một tuýp thuốc mỡ có thể tiêu sưng, nhưng lại không chắc có gây kích ứng da hay không.
Do dự mãi, hắn gửi tin nhắn cho Lăng Ý Tuyết.
Trong kỳ nghỉ Tết Dương lịch, hôm nay đúng lúc Lăng Ý Tuyết bị sắp xếp trực đêm.
Đến mức đã cần phải bôi thuốc, Lăng Ý Tuyết hơi nhíu mày, nghĩ đến dục vọng chiếm hữu nồng đậm của Alpha, y ngồi thẳng dậy.
Cảm thấy như chính mình đang trải qua.
Lăng Ý Tuyết mắng Phong Dã không biết bao nhiêu lần, Phong Dã vội vàng trả lời: 【Vậy phải bôi thuốc gì ạ?】
Một câu lập tức làm Lăng Ý Tuyết tỉnh táo lại.
Việc chính quan trọng, Lăng Ý Tuyết tìm một bức ảnh trên mạng, bảo Phong Dã tìm theo ảnh.
Rất nhanh, Phong Dã đã tìm thấy tuýp thuốc mỡ này, vỏ ngoài màu vàng nhạt, chất kem màu trắng sữa.
Điện thoại không ngừng rung lên, toàn là tin nhắn của Lăng Ý Tuyết.
【Ba nói mấy Alpha tụi con này, có thể kiềm chế chút không, con muốn học theo bố con đấy à?!】
【Con đừng bắt nạt người ta nữa được không hả? Lạc Uẩn ngoan như vậy, con thương người ta chút đi, đừng làm người ta tủi thân】
【Tiền còn đủ dùng không, không đủ ba chuyển thêm cho, yêu đương phải hào phóng chút biết chưa?】
Phong Dã từ nhỏ đã không thiếu tiền, thậm chí còn không rõ mình có bao nhiêu thẻ ngân hàng: [Dạ con biết rồi]
Lăng Ý Tuyết gõ phím liên tục: 【 Ba nghiêm túc đấy, con như vậy là sẽ không có vợ đâu!】
Y vừa đặt điện thoại xuống đã nghe thấy cửa bị gõ nhẹ một tiếng.
Ngón tay thon dài của Phong Yến cong lên, gõ nhẹ vào cửa.
"Em sắp tan ca chưa?"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng như tiếng ngọc va chạm.
Người đàn ông tuấn mỹ lại cao quý, trên đỉnh đầu đọng vài bông tuyết. Lăng Ý Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi càng lúc càng lớn.
"Ừ, đợi em vài phút, em thu dọn một chút."
***Sáng sớm hôm sau, Lạc Uẩn mở mắt, đầu óc vẫn còn chút mơ màng, khuỷu tay chỉ hơi động một chút, cơn đau lan tỏa khắp cơ thể khiến cậu không khỏi nhíu mày.
Cậu ngẩn người một lúc lâu, vẫn không thể nhớ ra tối qua mình ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Lạc Uẩn cứng ngắc quay đầu lại, nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt là tấm lưng rắn chắc của chàng trai.
Trên đó rải rác những vết cào xiêu vẹo, là một Omega đã mười tám tuổi, không ai hiểu rõ những dấu vết này từ đâu mà ra hơn Lạc Uẩn.
Tóc Phong Dã so với khoảng thời gian trước lại ngắn đi một chút, đuôi tóc hơi vểnh lên, che khuất tuyến thể hơi nhô ra.
Đường nét cơ bắp của hắn rất đẹp, tùy tiện chụp một tấm ảnh cũng đủ khiến vô số Omega thét chói tai.
Thấy cảnh này, những ký ức rời rạc về ngày hôm qua từng mảnh từng mảnh hiện lên trong đầu.
Hô hấp Lạc Uẩn gần như ngừng lại.
Thật sự quá muốn chửi thề.
Cậu nghiến răng, nuốt ngược chữ "đm" vào cổ họng, cúi đầu nhìn xuống, thấy quần áo trên người mình mặc chỉnh tề, chắc là Phong Dã đã thay cho cậu.
Càng nghĩ đến chi tiết, Lạc Uẩn lại càng không khỏi đỏ mặt, buổi sáng yên tĩnh, cứ ngẩn ngơ như vậy hồi lâu, Lạc Uẩn mới lại đưa mắt nhìn về phía Phong Dã.
Mùa đông, trong phòng ngủ bật điều hòa, Phong Dã không thấy lạnh nên cứ thế cởi trần.
Lạc Uẩn không khỏi thầm than mình quá tốt bụng, vậy mà còn lo hắn bị lạnh, cậu muốn giúp Phong Dã kéo chăn lên.
Chỉ hơi nhúc nhích người, cơn đau âm ỉ lan đến tứ chi khiến Lạc Uẩn khẽ rên một tiếng.
Bàn tay hắn ấm áp, Lạc Uẩn giọng khàn khàn, không vui liếc hắn một cái: "Anh nghĩ sao?"
"Xin lỗi em." Giọng Phong Dã khàn hơn bình thường, hắn đưa tay ôm Lạc Uẩn vào lòng.
Động tác này đã làm không biết bao nhiêu lần, làm đến mức quá quen thuộc, thành thục vô cùng. Nhất thời, Phong Dã hoàn toàn quên mất trạng thái hiện tại của Lạc Uẩn.
"Đau." Lạc Uẩn nằm sấp trong lòng hắn, đôi mày thanh tú nhíu chặt, toàn thân cứng đờ, cơn đau từ trong xương cốt lan thẳng lên đầu.
"Bà xã... xin lỗi." Phong Dã đau lòng muốn chết, trong mắt thoáng qua vẻ hối hận, "Đều tại anh quá hung dữ."
Nụ hôn nhẹ nhàng liên tục rơi xuống mái tóc Lạc Uẩn, rồi trượt xuống, hôn lên vành tai cậu.
Động tác nhẹ nhàng xoa bóp cái eo đau nhức của cậu.
"Đừng có hôn, dính dính nhớp nhớp, nóng quá." Lạc Uẩn mặt lạnh tanh, cảm thấy eo hơi ngứa, liền không ngừng né ra sau.
Cổ áo vì động tác nhỏ mà xộc xệch.Để lộ ra xương quai xanh vẫn còn in dày đặc những vết đỏ, trông vừa đỏ vừa ái muội.
Phong Dã khựng lại, hàng mi dài rũ xuống, không nhìn những dấu vết khơi gợi kia.
"Tối qua anh đã bôi thuốc cho em rồi, có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?"
"Anh bôi thuốc cho em rồi? Cảm ơn anh."
Lạc Uẩn tiếp lời, rồi khựng lại một chút, nhớ ra điều gì, cậu quay sang Phong Dã, hỏi: "Bôi thuốc gì?"
Chỗ đó quả thật không còn cảm thấy đau nữa, cơ thể thì đau rã rời, rất buồn ngủ, ngủ một lát sẽ ổn.
Chẳng lẽ là...
"Thì..." Khóe môi Phong Dã mím chặt, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt trở nên cảnh giác của Lạc Uẩn, thoáng chần chừ.
Mặt Lạc Uẩn đỏ bừng một mảng, vành tai đỏ đến mức như sắp chảy máu, Phong Dã theo bản năng cảm thấy nói ra sẽ xong đời.
"Thì... chỗ em nghĩ đó." Hắn nói thẳng.
"..."
Lạc Uẩn giãy ra khỏi vòng tay hắn, lập tức chui vào trong chăn, kéo chăn lông vũ trùm lên đầu, đầu ngón tay vô tình chạm vào bên hông Phong Dã.
Lạc Uẩn chẳng còn để ý đến việc ở trong chăn ngột ngạt khó thở, giọng cậu cực kỳ mơ hồ: "Dùng tăm bông đúng không?"
Thời gian dường như ngừng lại trong khoảnh khắc.
Lạc Uẩn kinh ngạc đến mức ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Vẫn không nghe thấy câu trả lời của Phong Dã, cậu suýt chút nữa ngất xỉu.
Đúng lúc mặt cậu đỏ bừng tai nóng, tay Phong Dã thò vào, ngón tay thon dài hơi cong lại, nhẹ nhàng cào một cái vào lòng bàn tay Lạc Uẩn.
"Không phải tăm bông." Giọng Phong Dã khàn khàn.
"..." Hiểu được ám chỉ của hắn, mặt Lạc Uẩn nóng ran từng đợt, nhắm mắt giả chết.
Hoàn toàn không muốn để ý đến hắn nữa.
****
Ba ngày nghỉ Tết Dương lịch qua đi, học sinh lại mang theo chồng chồng bài tập trở lại trường.
Thời tiết ngày càng lạnh, nhiệt độ xuống dưới vài độ âm, nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi như bông liễu.
Kết quả vòng chung kết cuộc thi cũng đã có.
Trong ba môn, thành tích Vật lý của Lạc Uẩn tốt nhất, đạt giải Nhất quốc gia, chỉ có điều trong đội tuyển tỉnh toàn cao thủ, điểm số của cậu xếp thứ năm mươi hai.
Vừa vặn suýt soát lỡ mất cơ hội được tuyển thẳng, năm nay cạnh tranh rất khốc liệt, chưa kể các trường đại học lớn có vô số học sinh chuyên về thi cử, thực lực của trường phổ thông Số I vốn không bằng các trường trọng điểm cấp tỉnh có đội ngũ giáo viên giỏi, cũng không quá coi trọng mảng thi cử của học sinh.
Lạc Uẩn đạt được thành tích này đã rất tốt rồi.
Trong số các học sinh cùng cậu đi thi, những người đạt giải Nhất đều xếp sau Lạc Uẩn.
Kỳ thi Olympic Toán học và Tin học sẽ diễn ra vào tuần sau.
Thứ năm mươi hai, chỉ cần tổng điểm thi đại học qua điểm sàn của trường trọng điểm, tất cả trường đại học trong nước cậu đều có thể tùy ý chọn.
Đối với Lạc Uẩn mà nói cũng tương đương với việc được tuyển thẳng.
Trong văn phòng, Nhậm Doanh nhìn danh sách, lại nhìn thứ hạng của Lạc Uẩn, cảm thấy tiếc nuối: "Sao năm nay đột nhiên lại có nhiều người tham gia như vậy chứ?"
Lạc Uẩn đứng trước mặt cô, nghiêm túc lắng nghe cô nói.
Nhậm Doanh lẩm bẩm: "Vẫn là do kỳ thi đại học năm ngoái quá khó, khiến cho năm nay thi cử cũng khốc liệt như vậy, xem ra phải siết chặt hơn nữa việc ôn tập."
Những chuyện sau đó không còn liên quan đến Lạc Uẩn nữa, trước khi ra khỏi cửa văn phòng, cậu nghe thấy Nhậm Doanh và các giáo viên chủ nhiệm khác đang nói về việc ôn tập chuyên sâu.
Trời lạnh, hành lang tầng ba hiếm thấy bóng người, ngoại trừ lớp Ba.
Phong Dã chân dài chống xuống đất, lưng tựa vào lan can, khuỷu tay chống lên trên, dáng vẻ lười biếng.
"Bé cưng, thứ năm mươi hai đã rất giỏi rồi." Phong Dã xoa đầu cậu, giọng nói trầm khàn dịu dàng lại quấn quýt.
Hắn lo trong lòng Lạc Uẩn quá thất vọng.
Tổng điểm cũng chỉ kém 0.75 điểm, chính 0.75 điểm này đã khiến cậu mất đi cơ hội được tuyển thẳng.
"Ngốc à, em thật sự không buồn."
Lạc Uẩn chọc chọc vào khuôn mặt hơi lạnh của Phong Dã, đôi mắt đẹp rực rỡ như đá quý.
"Thành tích này em rất hài lòng rồi, những người xếp trước em rất nhiều người là chuyên về thi cử."
Tay Lạc Uẩn bị nắm lấy, Phong Dã dẫn cậu đi về phía phòng học ấm áp.
Trong phòng học, cũng không có ai nhìn họ.Học sinh ai cũng cúi đầu, tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ để làm thêm vài bài tập.
Lạc Uẩn vừa đi vừa giải thích: "Thật ra thành tích này thật sự rất tốt, đợi em thi đại học xong, còn có thể tùy ý chọn ngành mình thích."
Phong Dã không quá hiểu rõ quy tắc thi cử và điều kiện tuyển thẳng, nhưng Lạc Uẩn đã tìm hiểu kỹ.
Thông qua thi cử để có được cơ hội tuyển thẳng, ngành học tốt nhất cũng nên chọn các ngành liên quan đến Vật lý, Hóa học, Sinh học. Sau này đa số đều theo hướng nghiên cứu khoa học, phạm vi lựa chọn Sinh học lại càng hẹp hơn, có trường còn quy định yêu cầu theo mô hình đào tạo liên thông 3+2+3 từ đại học lên tiến sĩ.
Lạc Uẩn vẫn chưa chắc chắn về ngành học của mình, đợi thi đại học xong từ từ chọn cũng rất tốt.
Hơn nữa, có một chuyện thật ra cậu chưa nói.
Cậu còn rất muốn cùng Phong Dã tham gia kỳ thi đại học năm sau.
Cùng nhau tra điểm, cùng nhau chọn ngành, cùng nhau điền nguyện vọng.
Nghe giải thích xong, Phong Dã lúc này mới thật sự yên tâm.
Buổi tối tự học lại là một kỳ thi tuần.Tan học, họ ra ngoài ăn một bữa, cùng đi còn có Tô Nùng, Thượng Quan Nghị và Trương Thiên Hà.
Vì Lạc Uẩn ở nội trú, năm người chọn một quán thịt nướng gần trường Số I.
Quán không lớn, trang trí cũng không quá sang trọng, là một quán nhỏ do vợ chồng cùng kinh doanh.
Nguyên liệu tươi ngon, sạch sẽ vệ sinh, lại còn nướng bằng than hoa, quán nhỏ chật kín người.
Nhìn thoáng qua, toàn là học sinh trường Số I.
Khi Lạc Uẩn và họ bước vào, có học sinh quay đầu nhìn, rồi lại quay đầu nói nhỏ với bạn bè, bạn bè lại quay đầu nhìn một cái.
Trương Thiên Hà cười toe toét: "Đi với các cậu đúng là được chào đón. Ông chủ, ở đây có năm người ạ."
Bàn bốn người, hai người ngồi sát nhau, Trương Thiên Hà bảo ông chủ lấy thêm một chiếc ghế nhựa ngồi ở lối đi.
Cậu ta vừa quệt dầu, vừa thấy ánh mắt Phong Dã và Thượng Quan Nghị đều đặt hết lên người Omega nhà mình.
Không khỏi cảm thấy chua xót, liếc thấy lọ giấm Bảo Ninh trên bàn, lặng lẽ đẩy ra xa một chút.
Động tác của hắn rất tự nhiên. Ở bên ngoài, Lạc Uẩn vẫn có chút không quen, kéo nhẹ ống tay áo hắn, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
"Bé à, em phải học hỏi bạn tốt của em nhiều vào." Phong Dã chống cằm, giọng nói trầm khàn được lửa nướng làm ấm áp.
Lạc Uẩn mím môi, nhìn hai người đối diện đang cực kì ngọt ngấy. Tô Nùng nheo mắt, chỉ huy Thượng Quan Nghị giúp nướng cái này cái kia, Thượng Quan Nghị cũng vui vẻ vô cùng.
"Nhìn xem, họ mới ở bên nhau bao lâu chứ."Khi Phong Dã nói chuyện, hắn ghé rất sát, hơi lạnh từ tuyết trên người hắn ập đến, hơi thở nóng rực phả vào má Lạc Uẩn, khiến vành tai cậu mềm nhũn.
Lạc Uẩn vội vàng nhấp một ngụm sữa đậu phộng, khóe môi dính một chút màu trắng: "Cách đối xử giữa người với người lại khác nhau, làm người không nên quá so bì."
Nhìn chằm chằm vào vệt trắng nhạt dính trên khóe môi cậu, Phong Dã đã uống hai ly rượu, lông mày cũng mang theo chút men say.
Lời nghĩ trong lòng cũng toàn là những thứ tục tĩu: 【Anh không so bì, anh còn "ôm" em rồi mà】
Giữa thanh thiên bạch nhật nghe thấy những lời này. Lạc Uẩn suýt chút nữa nghẹn lại.
【Bà xã, sữa dính trên khóe môi em rồi】
"Sữa... đậu... phộng!" Lạc Uẩn chậm rãi nhả chữ, đáy mắt chứa đựng vẻ giận dỗi, khuôn mặt cậu bị lửa nướng đến hơi ửng hồng.
"Anh lại có nghĩ bậy đâu." Phong Dã cười nhạt một tiếng, nhấc chai rượu lên lại tự rót cho mình một ly.
Bữa cơm này không vui vẻ như tưởng tượng, nguyên nhân không gì khác, Thượng Quan Nghị dường như đã nhận ra, cứ tiếp tục như vậy, cậu ta cũng không thể nhanh chóng nâng cao thành tích như Phong Dã. Thành tích của Tô Nùng cơ bản là muốn vào Yên Đại, Kinh Đại nào cũng được, cậu ta muốn đi cùng một thành phố, cũng muốn thi tốt hơn một chút để xứng đáng với Tô Nùng hơn.
Sau khi bàn bạc với gia đình và thầy cô, Thượng Quan Nghị và Trương Thiên Hà đều sẽ chuyển sang lớp Thể dục, đi theo con đường vận động viên.
Thượng Quan Nghị có thực lực khá tốt ở môn chạy và bóng rổ, Trương Thiên Hà với vai trò là ủy viên thể dục lại càng như vậy.
Ăn xong, Trương Thiên Hà tự bắt taxi về.Lạc Uẩn và Phong Dã đứng dưới một cột đèn đường, nhìn Thượng Quan Nghị ở đằng xa vẫn đang dỗ dành Tô Nùng.
Phong Dã đưa Lạc Uẩn về trường, lúc chia tay, mắt Tô Nùng vẫn còn đỏ hoe.
Về đến ký túc xá, Lạc Uẩn nhận được tin nhắn của Tô Nùng.
Tô Nùng: 【Không cùng lớp, tớ không thể dính lấy cậu ấy nữa rồi QAQ】
Không giống Lạc Uẩn, chuyện tình cảm của Tô Nùng giấu kín gia đình và thầy cô.
Vốn là bạn cùng bàn, quan hệ của Tô Nùng và Thượng Quan Nghị tốt hơn một chút cũng là bình thường, đến khi phân lớp, hai người lại gặp mặt, dấu vết sẽ lộ rõ hơn nhiều.
Mắt Lạc Uẩn đảo một vòng: 【Ngốc, đến lúc đó tớ bảo Phong Dã đi tìm Thượng Quan Nghị, tớ dẫn cậu đi tìm Phong Dã, tớ yểm trợ cho cậu】
"Nhắn tin với Tô Nùng à?" Phong Dã quấn hờ chiếc khăn tắm rộng thùng thình tiến lại gần, giọt nước trên đuôi tóc rơi xuống màn hình, xuống xương quai xanh Lạc Uẩn, vừa lạnh vừa hơi ngứa.
Hôm nay hắn không định về, người toàn mùi thịt nướng, về đến liền đi tắm ngay.
"Ừm..." Lạc Uẩn cảm thấy hơi nóng trên người hắn truyền hết sang, có chút không tự nhiên siết chặt đầu ngón tay.
Cậu cất điện thoại, mở tủ quần áo, lấy khăn tắm và quần áo thay, cũng định đi tắm.
Sữa tắm có mùi bạc hà, thoa lên người mát lạnh, Lạc Uẩn rùng mình một cái, da gà nổi lên khắp cánh tay.
Hơi nóng lan tỏa trong không gian nhỏ bé.Tắm rất thoải mái, thời gian dùng hơi lâu một chút, đến khi cửa bị gõ nhẹ, Phong Dã nói: "Gần nửa tiếng rồi."
Lạc Uẩn hoàn hồn, thay quần áo xong bước ra.
Trong phòng ngủ cũng bật điều hòa, Lạc Uẩn không đi tất, cổ chân trắng nõn lộ ra một đoạn.
Phong Dã liếc mắt nhìn, ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân cậu, giúp cậu đi tất, rồi lại lấy máy sấy tóc, nhặt những sợi tóc ướt của Lạc Uẩn, tỉ mỉ sấy khô cho cậu.
Tóc ngắn khô nhanh, Phong Dã tắt máy sấy. Hắn hơi rũ mắt, ngón tay vuốt ve sau gáy Lạc Uẩn.
Ám chỉ quá rõ ràng.
Tai Lạc Uẩn vẫn còn đỏ, vừa nghĩ đến những hình ảnh không hợp thời, chân đã bắt đầu nhũn ra.
Ngẩng đầu nhìn thấy chiếc giường chất lượng rất bình thường.
Lạc Uẩn khựng lại một chút, hỏi: "Ở đây, giường chắc là không sao đâu nhỉ?"
Cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ, Phong Dã ôm lấy eo cậu, cúi người ghé sát tai nói: "Em muốn nó có chuyện hay không có chuyện, anh đều được, bà xã bảo anh làm sao anh làm vậy."
"..." Mí mắt Lạc Uẩn cũng nóng ran lên.Dần dần, bầu không khí trở nên ái muội và quấn quýt.
"Cộc cộc" - cửa phòng đột nhiên vang lên hai tiếng, ngoài cửa truyền đến một giọng nói hơi quen thuộc, "Kiểm tra phòng."
Đầu óc Lạc Uẩn trống rỗng trong giây lát, trợn tròn mắt, kéo Phong Dã liền đi vào nhà vệ sinh.
"Không phải, thấy thì thấy thôi mà." Phong Dã dùng chân chặn cửa, cười rất xấu xa.
Mặt Lạc Uẩn đỏ bừng: "Vậy em còn mặt mũi nào nữa, nửa đêm hẹn hò với Alpha?"
Phong Dã cười hai tiếng, đầu lưỡi liếm nhẹ răng: "Vậy cũng không cần phải làm như yêu đương vụng trộm chứ?"
Thật ra hắn rất muốn nói, nhà vệ sinh đâu giấu được người, nếu thật sự sợ bị kiểm tra."Hay là anh trèo cửa sổ ra ngoài?"
Vẫn còn nhớ hành vi trèo cửa sổ táo bạo của Phong Dã hồi còn tập huấn, Lạc Uẩn lạnh lùng quát hắn: "Anh ngoan ngoãn ở đây cho em, không được gây ra tiếng động!"
Mở cửa, Chu Độ Văn đeo băng tay, tay cầm sổ, bên cạnh đi theo một trợ lý.
Trợ lý tùy tiện hỏi một câu: "Sao lâu vậy?"
Lạc Uẩn ngại ngùng cười cười: "Vừa nãy đang tắm, chậm trễ chút thời gian."
Biết Lạc Uẩn ở một mình, cậu ta gật gật đầu: "Tôi kiểm tra vệ sinh một chút."
Vừa nói vừa đi vào trong.
"Để tôi đi kiểm tra cho." Chu Độ Văn nhìn Lạc Uẩn một cái, Lạc Uẩn mím môi, trong lòng bất an.
Mở cửa nhà vệ sinh, bốn mắt nhìn nhau với một đôi mắt đen.
Chu Độ Văn thấy Phong Dã cởi trần, khựng lại một chút.
"..."
Anh lặng lẽ đóng cửa lại, quay đầu nói: "Sạch sẽ rồi, đi thôi."
Trợ lý cũng không nghĩ nhiều, liếc nhìn môi trường ký túc xá, lặng lẽ chấm một điểm số.
Đợi người đi rồi, Phong Dã từ trong nhà vệ sinh đi ra, chậm rãi nói: "Quan hệ của em và Chu Độ Văn tốt thật, không nói một tiếng đã giúp em che giấu."
"Cũng tạm thôi, may mà có cậu ấy." Lạc Uẩn hiển nhiên vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nói: "Hồi trước cùng nhau kiểm tra nề nếp kỷ luật của trường, cậu ấy giúp em ít nhiều."
"Cậu ấy ở gần nhà em, đúng rồi, kẹo hồi trước em cho anh cũng là cậu ấy giới thiệu đó."
"Người tốt lắm, thành tích cũng tốt nữa."
Miệng nhỏ của Lạc Uẩn líu lo không ngừng, vô tình chạm phải ánh mắt như cười như không của Phong Dã, cậu nuốt một ngụm nước bọt.
"Em cứ nói tiếp đi?"
"..."
Lạc Uẩn lắc đầu: "Em không nói nữa."
"Thật sự không nói nữa?" Phong Dã từng bước tiến lại gần cậu.
Lạc Uẩn có chút muốn chạy trốn: "Thật sự không nói nữa."
Đột nhiên, cậu bị bế bổng lên, cánh tay Phong Dã ôm chặt lấy eo cậu, giọng nói trầm khàn: "Vậy tiếp tục làm chuyện của chúng ta nhé?"
Lúc nằm trên giường, Lạc Uẩn dùng khuỷu tay chống vào ngực Phong Dã, chóp mũi vương vấn mùi bạc hà the mát lại nóng rực.