Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 96



Trời vừa tờ mờ sáng, ánh nắng xuyên qua màn sương mỏng manh.

Thứ Hai còn phải đến trường, hai người ra khỏi con hẻm nhỏ để gọi xe.

Lạc Uẩn đứng bên lề đường. Cậu hứng thú đạp lên lớp tuyết mỏng chơi đùa.

Tuyết không lớn, vừa rơi xuống đầu đã tan ngay lập tức.

"Em có lạnh không?" Phong Dã đút tay vào túi hỏi cậu, "Có muốn vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh ngồi một lát không?"

Xe còn vài phút nữa mới đến, cả hai đã ra ngoài khá lâu, Phong Dã lo cậu bị cảm lạnh.

"Không lạnh." Chiếc khăn quàng cổ mềm mại che kín mặt, giọng nói của Lạc Uẩn nghe rất mơ hồ, "Em đã bị anh quấn thành con gấu rồi."

Đôi mắt tròn xoe đẹp như những ngôi sao, tựa như chứa đầy nước trong suốt, giọng nói nhẹ nhàng, dường như mang theo chút oán giận nhỏ bé, như thể đang nói "Em đã bị anh quấn thành con gấu rồi."

Cảm thấy cậu đáng yêu, Phong Dã khẽ cười hai tiếng.

"Anh cười gì vậy?" Lạc Uẩn ngây ngốc hỏi.Cậu vừa mới rơi vài giọt nước mắt, đuôi mắt dài mảnh còn vương chút ửng hồng nhàn nhạt, hòa lẫn trên làn da trắng như tuyết, rất đẹp.

"Không có gì." Khóe môi Phong Dã hơi giương lên, giọng nói trầm thấp từ tính, "Chỉ là anh cảm thấy em rất đáng yêu."

"Đáng yêu..." Lạc Uẩn trầm ngâm, không biết nên phản ứng thế nào với lời khen này.Liếc thấy cửa hàng tiện lợi vừa mới mở cửa, mắt Lạc Uẩn sáng lên, chỉ tay về phía đó: "Tiện thể mua chút đồ ăn sáng đi."

Cậu đứng trên chiếc ghế gỗ dài ven đường, cao hơn Phong Dã không ít. Góc nhìn cũng thay đổi theo chiều cao.

"Em không muốn đi bộ, anh cõng em đi." Lạc Uẩn nói nhỏ.

Phong Dã cũng không hỏi tại sao, bước lên một bước tiến lại gần, quay lưng về phía Lạc Uẩn. Bờ vai của hắn rộng lớn, trông vững chãi và đầy sức mạnh.

Đứng trên ghế gỗ, Lạc Uẩn vòng tay qua vai và lưng chàng trai, mặt cậu áp vào quần áo của hắn, ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt, ngọt ngào và sảng khoái.

Lạc Uẩn gầy, cõng lên rất nhẹ nhàng. Tay Phong Dã đặt lên đùi thiếu niên, dừng lại một chút, hắn nhéo mông Lạc Uẩn.

"..." Lạc Uẩn lập tức rùng mình, sống lưng vẫn còn tê dại, giọng nói mang theo sự giận dỗi, "Anh bóp chỗ nào đấy? Cố ý đúng không?"

Vành tai bị mũ che khuất ửng hồng.

Lạc Uẩn tựa cằm lên vai Phong Dã, cậu nghiêng đầu nhìn mặt chàng trai. Đập vào mắt là đường quai hàm sắc nét.

"Chứ sao nữa." Khóe môi Phong Dã cong lên, "Hôm qua bóp bao nhiêu lần rồi, em còn chưa quen à?"

"..."

Yết hầu Lạc Uẩn khẽ lăn, chỉ cảm thấy một ngọn lửa nhỏ bùng lên từ xương cụt, lan dần lên trên, hơi nóng bừng lên mặt.

Gò má trắng nõn ửng hồng, cậu lắc đầu, xua những hình ảnh không phù hợp ra khỏi đầu.

"Hôm qua là hôm qua, bây giờ là bây giờ." Cậu lẩm bẩm nhỏ.

Hơi thở nóng hổi phả qua yết hầu Phong Dã, trong giây lát, Phong Dã nuốt nước bọt rất rõ ràng.

Nghĩ đến đồ trang trí trong hẻm nhỏ, Lạc Uẩn hỏi: "Đồ trong hẻm thì sao?"

"Anh sẽ gọi người đến dọn dẹp."

"Ò."

Mua đồ ăn sáng xong đi ra, chiếc xe đã gọi đến.

Đến trường THPT Số I, trên đường đều là học sinh mặc đồng phục, Lạc Uẩn mới nhận ra điều không đúng.

Thứ Hai có lễ chào cờ, cả hai không mặc đồng phục.

"Làm sao bây giờ?" Lạc Uẩn nhìn ủy viên kỷ luật ở cổng. Từ khi lên lớp 12, học sinh giúp thầy Lý kiểm tra nề nếp kỷ luật của trường cũng đến lượt học sinh lớp 11.

Chu Độ Văn vì vẫn là hội trưởng hội học sinh, thỉnh thoảng sẽ đi cùng. Nhưng vì thời gian thi chung kết Olympic Toán học và các môn Lý Hóa Sinh không giống nhau, lúc này Chu Độ Văn vẫn đang ở đội tuyển tỉnh để tập huấn.

Đồng phục của cậu để trong ký túc xá, lúc đi tập huấn không mang theo.

"Cứ để họ ghi tên là được rồi." Phong Dã nói thẳng.

"..."

"Ghi tên thì cờ đỏ* sẽ mất." Lạc Uẩn do dự, "Em là lớp trưởng... Sẽ gây ảnh hưởng không tốt lắm."

*流动红旗: Là lá cờ tam giác màu đỏ được dùng để khen thưởng các nhóm có thành tích tốt (như lớp, đơn vị, v.v.)

Phong Dã vốn chẳng quan tâm đến cái thứ cờ đỏ đó. Nhưng thấy Lạc Uẩn đang rối rắm, hắn không nói gì, kéo cậu đi về phía bên kia cổng trường.

Lạc Uẩn lập tức hiểu ra ý định của hắn, vừa đi vừa hỏi: "Anh định trèo tường à? Lỡ như bị bắt ảnh hưởng xấu càng nghiêm trọng hơn."

Biết luật còn phạm luật. Cậu cảm thấy tội càng thêm tội.

"Vậy bị ghi tên nhé?" Phong Dã nói, thấy cậu không nói gì, hắn nói tiếp: "Không thì trèo tường."

Lạc Uẩn hơi nhíu mày, dường như đang lựa chọn đi đường nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu đã bị Phong Dã kéo đến bức tường thấp.

Dưới tường có vài học sinh đứng, Lạc Uẩn quen họ, đó là nhóm người thường xuyên trốn học trèo tường.

Họ hiển nhiên cũng nhận ra Lạc Uẩn, rõ ràng hoảng hốt: "Má ơi, Lạc Uẩn lại đến bắt người rồi, mau lên."

Lạc Uẩn: "..."

Lúc này cậu đặc biệt muốn nói một câu: Tôi đến gia nhập với các cậu, không phải đến phá hoại.

Nhưng mấy người đó không biết, đang hoảng hốt trèo vào trong, trốn còn nhanh hơn cả thỏ.

"Ha." Phong Dã không nhịn được cười.Lạc Uẩn biết hắn đang cười gì, không nhịn được nhẹ nhàng véo hắn một cái.

Là người quen tay, dù mặc áo khoác lông vũ, Phong Dã cũng đạp chân một cái, mượn lực khéo léo trèo qua.

Anh ngồi vững vàng trên tường, đôi mắt sâu thẳm, chống má nhìn Lạc Uẩn: "Lên đi, anh kéo em."

"Ừm." Lạc Uẩn vốn dĩ không quen thuộc với chuyện này. Cậu đang mặc dày, vụng về như con chim cánh cụt ngốc nghếch.

[Vợ ngốc ngay cả trèo tường cũng không biết]

"..." Mặt Lạc Uẩn bốc hơi nóng.

Đeo găng tay không nắm được đồ vật, cậu nắm tay Phong Dã, nghe thấy tiếng lòng không khỏi dừng lại.

Trong lúc ngẩn người, cậu đã bị Phong Dã kéo lên.

"Em có thể nghe thấy tiếng lòng của anh." Lạc Uẩn nhìn chằm chằm vào mắt anh, ám chỉ anh kiềm chế lại.

"Rồi sao?" Phong Dã vẻ mặt chính trực.

"..."

Hai người vừa quay người lại, đã đối diện với ánh mắt như cười như không của thầy Lý.

Thầy Lý không hề tức giận, còn cười vẫy tay: "Chào buổi sáng, Phong Dã và... Lạc Uẩn."

"Chào buổi sáng ạ!" Khoé môi Phong Dã giương lên, không quan tâm chào thầy Lý.

Lý Quốc Càn biết Phong Dã không để tâm đến chuyện bị bắt, thầy bật cười thành tiếng.

Thầy Lý chắp tay sau lưng nhìn Lạc Uẩn.

Môi đỏ răng trắng, dáng vẻ thanh tú.

Học sinh ngoan ngoãn của ông.

Lý Quốc Càn thở dài trong lòng, sao lại bị Phong Dã làm hư rồi, còn học được cả trèo tường.

Trong vài giây thầy Lý trầm tư, Lạc Uẩn cũng không biết nên nói gì, ngồi trên tường không lên không xuống, bầu không khí có chút xấu hổ.

Nhìn thầy Lý liên tục lắc đầu, Lạc Uẩn mím môi, đầu óc nóng lên, cũng học theo Phong Dã nói một câu trầm thấp: "Chào buổi sáng ạ."

"..." Thầy Lý ngẩn người.

Cảnh tượng càng thêm im lặng, còn lạnh hơn cả buổi sáng mùa đông.

"Hai đứa xuống cho tôi!" Lý Quốc Càn nghiêm giọng nói.

Phong Dã nhẹ nhàng nhanh nhẹn nhảy xuống, phủi phủi tuyết trên người, quay người dang tay, ngẩng đầu nói: "Xuống đi, anh đỡ em."

Cảnh tượng này khiến thầy Lý suýt chút nữa thổ huyết.

Yêu đương ghê gớm lắm sao.

Còn dám thể hiện tình cảm trước mặt ông.

Thầy Lý nhíu chặt mày, ánh mắt càng thêm hung ác, ông nhìn Lạc Uẩn, đáy mắt chứa đựng ngàn vạn lời muốn nói.

Lạc Uẩn nuốt nước bọt, hàm hồ nói: "Anh mau bỏ tay xuống, em tự nhảy xuống được."

"Ngã thì sao?" Phong Dã nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cậu.

Sự việc phát triển càng thêm kỳ lạ, Lạc Uẩn không dám nhìn mặt thầy Lý, cũng không quan tâm vị trí của Phong Dã, cậu nhảy thẳng sang một bên.

Cậu mặc quá nhiều, không đủ nhẹ nhàng, lúc nhảy xuống vì mặt tuyết hơi gồ ghề nên cậu ngã nhào xuống đất.

Lạc Uẩn ngồi trên đất, ngây ngốc nhìn hai người đang đưa tay về phía mình.

Mặt cậu đỏ bừng.

Tuyết không dày, chỉ là ngã mạnh như vậy, có chút đau.

Đặc biệt là vì chuyện đó, dù Phong Dã đã kiềm chế... Trong nháy mắt cơn đau âm ỉ lan khắp cơ thể, Lạc Uẩn không nhịn được khẽ kêu lên.

Tim Phong Dã và thầy Lý lập tức treo lên. Phong Dã vội vàng kéo cậu dậy, nhíu chặt mày, khom lưng kiểm tra Lạc Uẩn từ đầu đến chân: "Anh đã nói anh đỡ em rồi mà."

Thầy Lý cũng hỏi: "Có sao không?"

"Em không sao." Lạc Uẩn lắc đầu, phủi sạch tuyết dính trên người.

Vốn dĩ trong lòng thầy Lý nghẹn một tràng dài, lúc này thấy Lạc Uẩn có vẻ không thoải mái, ông cũng nhịn không nói lời giáo huấn.

Ông cũng biết Lạc Uẩn vừa tham gia xong trận chung kết trở về, nghe thầy cô dạy thi nói, trạng thái làm bài của Lạc Uẩn rất tốt, khả năng cao sẽ đoạt giải nhất, đây là chuyện tốt làm rạng danh trường.

Đối mặt với học sinh có thành tích tốt, thầy Lý không khỏi thiên vị.

Chuyện hai người yêu đương, phụ huynh hai bên đều đồng ý, là giáo viên cũng không tiện dùng biện pháp cứng rắn ép buộc các em chia tay.

Nhưng đã bắt được học sinh trèo tường, không thể coi như không thấy, phạt vẫn phải phạt.

Chuyện hai người ở bên nhau đã không còn là bí mật trong trường từ lâu rồi.

Có người cảm thấy không sao cả, cũng có người cảm thấy không phục. Lý Quốc Càn suy nghĩ mấy giây, thở dài một hơi.

Xử lý thế nào cũng có chút khó khăn.

"Mỗi người viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ." Ông nói.

Lạc Uẩn khẽ dạ một tiếng, trên mặt mang theo vẻ áy náy, thái độ của Phong Dã vẫn cà lơ phất phơ, thầy Lý vừa định mở miệng, đã thấy Lạc Uẩn kéo vạt áo Phong Dã.

Chàng trai lập tức đứng thẳng, kéo dài giọng lười biếng nói: "Biết rồi ạ."

Quả là một vật khắc một vật.

"Còn nữa..." Thầy Lý dừng lại một chút, nói: "Lát nữa trong lễ chào cờ, hai đứa cùng với học sinh vi phạm quy định trường tuần trước kiểm điểm."

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của hai học sinh, thầy Lý nhướn mày: "Sao? Không làm được?"

"Hai đứa một người viết bao nhiêu bản kiểm điểm rồi, một người thành tích Văn đứng đầu khối, diễn thuyết còn không cần bản thảo, chuyện này đối với các em khó lắm sao?"

Lập tức chặn hết lời của Lạc Uẩn và Phong Dã.

"Lát nữa có kiểm điểm được không?" Lý Quốc Càn lớn tiếng hỏi.

"Được ạ..."

Cuối cùng cũng được thả đi, Phong Dã tiến lại gần, xoa xoa chỗ vừa ngã đau cho Lạc Uẩn: "Đã nói anh đỡ em rồi mà..." giọng điệu nghe đầy tủi thân.

Cũng không phải hắn ngã.

Lạc Uẩn bị xoa đến đỏ mặt, nắm lấy cổ tay hắn, "Không có gì đâu, em mặc dày, chỉ là vừa nãy ngã hơi đau thôi."

"Biết thế thì xin nghỉ không đến nữa." Phong Dã nói.

"..." Lạc Uẩn lập tức không biết nên trả lời thế nào, không thể vì chuyện kia mà xin nghỉ được.

Dường như nhìn ra sự bất lực của cậu.

Phong Dã cười một tiếng, xoa đầu Lạc Uẩn, nói: "Cứ nói em bị cảm sốt gì đó."

"Anh đang lừa thầy cô đấy." Giọng Lạc Uẩn hàm hồ, không khỏi tăng nhanh bước chân.

Tiết đầu tiên phải tổ chức lễ chào cờ, cũng không còn nhiều thời gian, còn phải diễn thuyết ngẫu hứng.

Không đúng, là kiểm điểm ngẫu hứng.

So với độ khó như vậy, điều khiến Lạc Uẩn cảm thấy không thoải mái hơn là, lát nữa phải kiểm điểm trước toàn trường.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó. Lạc Uẩn đã không khỏi xấu hổ.

Phong Dã cũng không biết Lạc Uẩn đang nghĩ gì, vẫn còn nói móc: "Xem ra tối qua anh không nên nương tay, phải nên khiến em không dậy nổi. Nếu xin nghỉ luôn một ngày thì chuyện này đã không xảy ra."

Hắn nói rất thẳng thắn, hoàn toàn không quan tâm mặt Lạc Uẩn đã đỏ bừng.

Hai người mặc áo khoác lông vũ màu đen trắng, kiểu dáng còn giống nhau, thêm tin đồn yêu đương, trong mắt các học sinh khác chính là đồ đôi.

Cả hai lại còn là nhân vật nổi tiếng, dĩ nhiên thu hút không ít ánh mắt tò mò của học sinh.

Lạc Uẩn kinh ngạc vì sự không kiêng nể gì của Phong Dã, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Anh đừng cứ nhắc chuyện đó mãi."

"Em ngại hả?" Ánh mắt Phong Dã khẽ động, nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ bừng của Lạc Uẩn, muốn nắm tay cậu, lại bị hất ra.

"Ở trường đấy." Lông mi Lạc Uẩn run rẩy, giọng nói hơi khàn.

Khóe môi Phong Dã hơi cong lên, dính sát vào, ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Vậy không ở trường thì được chứ gì?"

Không ở trường đương nhiên là được.

Lạc Uẩn không bài xích kiểu trêu chọc lười biếng này của Phong Dã, sớm đã quen hắn động một chút là trêu chọc mình, như vậy mới là Phong Dã chân thật nhất.

Nhưng cậu không muốn thẳng thắn thừa nhận.

Dứt khoát không để ý đến người ta, cúi đầu đi về phía trước, có bông tuyết rơi trên lông mi cậu, chớp mắt một cái, mắt hơi lạnh.

Lúc đi ngang qua bức tường vinh dự của khối 12, cậu liếc nhìn Phong Dã không có biểu cảm gì trên ảnh.

Phía sau là cây hoa sơn chi, cố ý chọn phông nền đó.

Chỉ là nhìn một cái. Giống như uống một ngụm lớn nước soda đào, cả trái tim đều sủi bọt.

"Đợi anh với, đi nhanh vậy làm gì." Phong Dã bước nhanh đuổi theo, tay đặt lên vai Lạc Uẩn.

***

Lạc Uẩn còn chưa vào lớp, bạn học đứng ở hành lang đã cười chào cậu, liếc thấy Phong Dã bên cạnh, ánh mắt đều trở nên không đứng đắn.

Mơ hồ và trêu ghẹo, Lạc Uẩn cong mắt chào hỏi các bạn, không quan tâm đến Phong Dã phía sau, nhanh chân bước vào lớp, liếc mắt một cái đã thấy quà tặng chất thành núi nhỏ trên bàn mình.

"Lớp trưởng, cuối cùng cậu cũng đến!" Tô Nùng vẫy tay với cậu, "Tớ còn tưởng hôm nay cậu không đến trường nữa chứ."

"Sao lại thế." Lạc Uẩn cầm quà tặng trên bàn lên, tò mò nhìn tấm thiệp nhỏ bên trên, rất nhiều người cậu không quen.

"Xem ra Phong Dã không tốt lắm nhỉ?" Tô Nùng cười mờ ám, "Chậc chậc."

Lạc Uẩn đầu tiên ngẩn người một giây, ngay sau đó mặt đỏ bừng, tâm trạng căng thẳng, không đánh đã khai: "Sao cậu biết tớ và anh ấy?!"

Tô Nùng cũng ngây người: "Tớ chỉ... nói bừa thôi."

Thật ra cậu ta chỉ nói đùa, biết hôm qua Lạc Uẩn vừa bay về, lại là đêm Giáng sinh, thêm sinh nhật mười tám tuổi, đương nhiên đôi tình nhân trẻ sẽ quấn quýt một hồi. Còn đến mức nào, cậu ta cũng không phải là người cố ý thăm dò chuyện riêng tư của người khác.

Đầu óc Lạc Uẩn trống rỗng trong giây lát, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, chỉ đỏ mặt nhìn Tô Nùng

Đối mặt với cảnh tượng như vậy, Tô Nùng cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, cười ha ha che giấu: "Ha ha ha ha, xem ra Phong Dã hình như thật sự không tốt lắm."

Trong đầu cậu phát ra tiếng Phong Dã thở dốc trầm khàn và đôi mắt chứa đầy cảm xúc. Bỗng chốc khuôn mặt cậu đỏ lên.

Lạc Uẩn liếc nhìn điều hoà. Cậu nghi ngờ nhiệt độ điều hoà quá cao.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp chen vào.

Phong Dã vừa ở bên ngoài tán gẫu với các Alpha khác trở về, vừa đến gần đã nghe thấy hai người đang nói xấu mình.

Đặc biệt là khi nghe thấy những từ ngữ nhạy cảm đối với đàn ông, lông mi Phong Dã rũ xuống, hàng mi dày rậm che giấu ánh mắt lạnh lùng và nguy hiểm.

Hắn không nhìn Tô Nùng mà nhìn chằm chằm vào Lạc Uẩn, giọng nói khàn khàn: "Đây là suy nghĩ và cảm nhận thật sự của em à?"

Trong nháy mắt như lâm đại địch.

Yết hầu Lạc Uẩn khẽ lăn, cậu ngửi thấy chất dẫn dụ lạnh lẽo và sắc bén chỉ phát ra cho một mình cậu.

Chất dẫn dụ bao trùm lên cơ thể cậu, máu dồn lên, Lạc Uẩn thở cũng không thông.Cậu nóng mặt giải thích: "Không có, em chưa bao giờ nghĩ như vậy."

Cũng không quan tâm Tô Nùng còn ở đây, cậu nuốt nước bọt, tim đập nhanh hơn: "Anh như vậy thật sự rất tốt, rất phù hợp, người trẻ tuổi nên từng bước như thế."

Khóe môi Phong Dã tràn ra một tiếng cười giễu cợt, ngón tay móc vào túi quần, xoa xoa đầu ngón tay.

Hắn không nói gì.

Đối mặt với cảnh tượng vô cùng nguy hiểm này, Tô Nùng hít một ngụm khí lạnh, liếc thấy Thượng Quan Nghị từ cửa sau đi vào, cậu ta lập tức đứng dậy chạy về phía đó chuồn mất.

Phong Dã ngồi xuống ghế, đầu ngón tay đặt trên đùi Lạc Uẩn, rõ ràng không làm gì cả nhưng  tim Lạc Uẩn thắt lại, toàn thân căng cứng.

"Anh không tốt?" Phong Dã nghiến răng hỏi.

"Không phải, anh rất tốt." Lạc Uẩn lắc đầu lẩm bẩm.

Phong Dã nhẹ nhàng véo cậu một cái, cũng không nhắc lại chuyện này, nhìn đống quà trên bàn, rất nhiều quà tặng giấy gói còn màu hồng, đầy hình trái tim.

"Nhiều người thèm muốn vợ anh vậy à?" Hắn nhặt một tấm thiệp lên, "Lâm Hàm Ý, Alpha lớp thể dục, gan lớn thật."

Lạc Uẩn cắn môi, ngửi thấy mùi giấm chua trong không khí, thăm dò nói: "Hay là, em trả lại quà này nhé?"

"Không cần, em cứ giữ đi, chuyện của anh anh tự giải quyết." Giọng Phong Dã có chút lạnh.

Lạc Uẩn tốt như vậy, nhận quà là bình thường, chỉ là nếu có vài Alpha còn có ý đồ khác...

Ánh mắt Phong Dã sâu hơn, đầu lưỡi liếm qua răng.

Trước khi tập trung lễ chào cờ, Lạc Uẩn vội vàng chạy về phòng ngủ lấy đồng phục, học sinh đều có hai bộ thay đổi, cậu tiện tay đưa cho Phong Dã một bộ.

Trường học thích làm mấy chuyện hình thức. Mùa đông thì lạnh mà bộ đồng phục mỏng manh. Cái áo khoác bên ngoài khiến Lạc Uẩn trông giống gấu hơn.

Lại bị Phong Dã tấn công hai câu "rất đáng yêu", Lạc Uẩn thở dài, đi về phía trước hàng.Là lớp trưởng, dù cậu cao, nhưng bất kể là lễ chào cờ hay tập trung, đều phải đứng ở đầu hàng.

Mà Phong Dã cao, đương nhiên phải đứng ở cuối hàng cùng các Alpha khác.

Hắn lại bất chấp đứng sát Lạc Uẩn.

"Phong Dã, ra sau đứng đi." Nhậm Doanh nhíu mày bước đến, "Em đứng trước, người khác còn nhìn thấy gì nữa."

"..."

Trong hàng vang lên tiếng cười nhỏ. Khuôn mặt Lạc Uẩn lập tức ửng đỏ.

Tô Nùng vừa ở bên Thượng Quan Nghị, lúc này đương nhiên là thời kỳ ngọt ngào, giả vờ đến muộn chạy ra sau, thản nhiên đứng cạnh Thượng Quan Nghị.

"Thầy Lý nói sáng nay em trèo tường?" Nhậm Doanh nhỏ giọng hỏi, "Sao lại thế?"

Lạc Uẩn giải thích một lượt, nói tối qua không về trường, không mang theo đồng phục, cậu không muốn bị ghi tên nên trèo tường, sau đó bị bắt.

"Phong Dã dạy em hả?" Nhậm Doanh nhỏ giọng trách mắng, "Chỉ học cái xấu."

Lạc Uẩn mím môi, không nói một lời.

Thấy cậu như vậy, Nhậm Doanh thở dài: "Em vừa từ đội tuyển tỉnh trở về, hôm nay không mặc đồng phục không bị ghi tên đâu."

Lạc Uẩn hơi ngẩn người, chậm rãi nói: "...Vậy ạ?"

"Bây giờ còn phải lên kiểm điểm." Nhậm Doanh không khỏi lo lắng, những đứa trẻ lớn lên trong lời khen ngợi từ nhỏ đến lớn như thế này, luôn là tấm gương, bây giờ nhận lỗi trước toàn trường, lỡ như áp lực tâm lý quá lớn không chịu nổi thì sao.

"Thật sự không sao chứ?" Cô hỏi.

Lạc Uẩn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, dù không biết giáo viên đang lo lắng điều gì, nhưng vẫn cảm thấy ấm lòng, cười lắc đầu: "Không sao ạ, cô đừng lo, em vốn dĩ làm sai mà."

Chuyện yêu đương vì phụ huynh hai bên và bối cảnh của Phong Dã, nên không có hình phạt thực chất nào.

Bây giờ kiểm điểm như vậy, dù không phải là chuyện vui vẻ gì, Lạc Uẩn trong lòng ít nhất cũng sẽ yên tâm hơn một chút.

Lễ chào cờ nhanh chóng kết thúc, lãnh đạo trường phát biểu ngắn gọn.

Rất nhanh đã đến lượt học sinh gây chuyện kiểm điểm.

Người này đến người khác, đến lượt Phong Dã, học sinh đã quen thuộc, nhìn thấy bóng dáng hắn không ít lần rồi, dù lần này khác với mấy lần trước cầm bản thảo đọc, nhưng cũng không có gì ngạc nhiên.

Cho đến khi thầy Lý đọc tên cuối cùng.Trong nháy mắt, tất cả học sinh có mặt, thậm chí cả giáo viên chủ nhiệm các lớp khác cũng không khỏi kinh ngạc.

Đặc biệt là học sinh lớp 3, đều nghi ngờ tai mình có vấn đề.

"Lớp trưởng kiểm điểm?"

"Thật sự không phải là diễn thuyết vinh dự sao?"

"Tớ có nghe nhầm không!"

Sau đó nghe thấy câu mở đầu rất kinh điển: "Xin lỗi, em sai rồi..."

Đầu óc học sinh có mặt vẫn còn hơi choáng váng, nhìn người trên bục, cảm thấy thế giới vô cùng kỳ ảo.

Lạc Uẩn giống như lúc diễn thuyết, lưng thẳng tắp, mặt hơi ngẩng lên, lộ ra một chút cổ thon gầy. Cậu mặc hơi dày, nhưng khí chất rất tốt, dáng người như trúc. Chưa nói đến mặt cậu, chỉ nghe giọng nói cậu, đã cảm thấy như nghe nhạc tiên trong tai. Khác hoàn toàn với giọng của Phong Dã.

Giọng nói thanh thoát sạch sẽ như giọt mưa trong suốt rơi từ mái hiên vào ngày mưa, lại như lớp băng mỏng kết trên sông băng vào mùa đông.

Kiểm điểm xong, rất nhiều người vẫn chưa hoàn hồn.

Lễ chào cờ giải tán, các bạn mới suy nghĩ kỹ về bản kiểm điểm của Lạc Uẩn.

So với lời nói qua loa của đám học sinh gây chuyện, nội dung Lạc Uẩn nói rõ ràng rất thành khẩn, ngay cả từ ngữ và văn phong cũng vô cùng ưu tú và tỉ mỉ.

"Không hổ là đứng đầu khối, bản kiểm điểm nói ra cũng khác biệt."

"Tớ nghe là kiểm điểm sao? Là bài văn mẫu điểm tuyệt đối mới đúng."

"Đại thần của khối giỏi quá."

"..."

Những lời bàn tán vô tình truyền đến tai Lạc Uẩn. Cậu cảm thấy mọi người cũng hơi quá lời, bài văn Văn của cậu ở trường trung học cũng chỉ đạt điểm tuyệt đối một lần thôi.

***

Hai ngày nay người nhà đều ở Giang Thành, Lạc Uẩn cũng không về ký túc xá trường ở.Thành tích thi vẫn cần một thời gian nữa mới có.

Những ngày ở nhà đều là Đường Tê nấu cơm. Lâu rồi không ăn hương vị này, Lạc Uẩn ăn ngon miệng hơn rất nhiều.

Người nhà cũng chuẩn bị quà cho cậu. Lạc Văn Thanh tặng mô hình kiến trúc tự tay làm, vật liệu đều là đồ kỳ lạ ở công trường, không quý giá, nhưng lại thấy được rất dụng tâm.

Kiến trúc cũng là một góc của Lưu Viên, một trong những khu vườn Tô Châu mà Lạc Uẩn rất ngưỡng mộ.

Lạc Văn Thanh luôn dẫn dắt các dự án lớn, khó xin nghỉ. Ông nghỉ ngơi ở nhà ba ngày đã bị công ty thúc giục trở về. Trước khi đi ông đưa cho Lạc Uẩn một tấm thẻ.

"Ba cũng biết chuyện mẹ dùng thẻ của con, xin lỗi con nhé, ba mẹ nên thương lượng với con mới phải." Lạc Văn Thanh vẻ mặt áy náy, "Lạc Lạc nhà mình cũng lớn rồi, chuyện của Lạc Vân thật sự không nên giấu con."

Lạc Uẩn mím môi, không biết nói gì, cậu không nhận tấm thẻ đó.

"Cầm lấy đi, tiền bên trong tuy không nhiều lắm, nhưng ba nghe nói con đang yêu đương, hai người ở bên nhau dù sao cũng phải có chút chi tiêu."

Lạc Văn Thanh nói rất nhiều lời. Cuối cùng Lạc Uẩn vẫn nhận tấm thẻ đó.

Đường Tê mua cho cậu một cây bút máy, đầu bút nạm kim cương, ánh sáng rực rỡ, giá cả hơi đắt, bà còn đan một chiếc áo len phối với khăn quàng cổ Lạc Vân tặng cho cậu.

Băng giá ba thước không phải ngày một ngày hai. Khoảng cách đó không phải nói tan là có thể tan biến hoàn toàn.

Lạc Uẩn chỉ thả lỏng, không suy nghĩ sâu xa nữa, cũng không rối rắm, để chuyện này thuận theo tự nhiên. Đường Tê cũng hiểu thái độ của cậu, bà không ép buộc cậu tha thứ.

Bệnh tình của em gái vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, còn cần một thời gian nữa, ước chừng năm nay ăn Tết là có thể chữa khỏi hoàn toàn, sau này chỉ cần từ từ bồi bổ là không khác gì những Omega khác.

Trước khi đi nước D, Đường Tê đưa Lạc Uẩn đi kiểm tra sức khỏe, độ nhạy cảm với chất dẫn dụ của Lạc Uẩn cũng đang từ từ tốt lên. Để cảm ơn Phong Dã, bà mua một đôi giày thể thao, nhờ Lạc Uẩn đưa hộ.

Lúc nhận được quà, Phong Dã không khỏi kinh ngạc: "Mẹ em mua cho anh ấy hả?"

Hắn mở ra thử, cỡ rất vừa vặn, giày thể thao của hắn tuy nhiều không kể xiết, nhưng đôi này là người nhà Lạc Uẩn tặng, đương nhiên có ý nghĩa khác biệt.

"Ừm, vì chuyện anh chữa trị cho em." Lạc Uẩn nói.

"Nhắc đến chuyện này, anh mới là người nên cảm ơn mới đúng chứ." Phong Dã ôm eo cậu, cúi đầu, hôn nhẹ lên.

"Nếu không sao anh có thể ôm được vợ sớm như vậy!"

Lạc Uẩn bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, người mềm nhũn. Cậu ngồi lên đùi Phong Dã, nụ hôn nồng nhiệt men theo xuống dưới, môi Phong Dã dán lên cổ thon gầy của thiếu niên.

Đầu ngón tay vuốt ve vành tai trắng như tuyết của cậu, giọng Phong Dã khàn khàn: "Được không?"

Câu hỏi này thật ra không có ý nghĩa gì, cơ thể ấm áp của Alpha phủ xuống, tấm lưng mỏng manh của Lạc Uẩn dán vào ghế, trên người, trên tóc đều quấn quýt mùi bạc hà the mát, khiến người ta đỏ mặt tim đập.Ngọt ngào và dày dặn, bao trùm Lạc Uẩn kín không kẽ hở, vuốt ve một chút, cậu đã đỏ mặt.

Trong khoảnh khắc, cả căn phòng tràn ngập hương hoa nồng nàn.

Phong Dã dường như đặc biệt để tâm đến lời Tô Nùng nói lần trước, lần này không còn quan tâm Lạc Uẩn có chịu nổi hay không.

Trong phòng tràn ngập tiếng thở nhẹ nhàng của hai người, mang theo tình yêu dịu dàng và nồng nhiệt đến cực điểm.

Lạc Uẩn vùi mặt vào gối, đầu óc hơi choáng váng, một thoáng không nhớ ra gì, cũng không có cơ hội để nghĩ.

Cậu nắm chặt một góc gối, mu bàn tay vì căng thẳng mà khớp xương trắng bệch, đầu ngón tay trắng nõn ửng hồng, lòng bàn tay hơi ướt, gò má cũng đỏ bừng.

Nhiệt độ cơ thể Alpha cao hơn, chỗ nào cũng nóng, có chỗ còn nóng hơn.

Lạc Uẩn liếm môi dưới, đột nhiên cảm thấy khát nước.

"Nhiệt độ điều hòa bật, bật ..." Môi Lạc Uẩn khẽ mở, giọng nói đứt quãng, "Có phải cao quá rồi không?"

Phong Dã ấn cổ tay cậu, liếc thấy tay Lạc Uẩn nắm thành quyền, hắn dán lòng bàn tay mình lên trên, từ từ, ngón tay thon dài chen vào kẽ ngón tay cậu, là tư thế mười ngón đan xen.

"Có sao?" Phong Dã cúi người, ghé vào tai Lạc Uẩn nhẹ nhàng nói.

Ánh mắt rơi vào vành tai đỏ như sắp nhỏ máu của thiếu niên, đôi mắt đen như mực dần dần sâu thẳm, Phong Dã thở dài, tốc độ nói đặc biệt chậm: "Chắc là em cảm giác sai rồi."

"Đừng tìm lý do khác, hiểu không?" Phong Dã nhặt lọn tóc mai rũ bên tai Lạc Uẩn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hắn vô cùng mạnh mẽ.

Lạc Uẩn trong lúc nhất thời không biết phản bác câu này thế nào, cũng hoàn toàn không phản bác được.

Lúc nằm sấp, Lạc Uẩn phải nghiêng đầu mới nhìn thấy mặt Phong Dã.

Cậu thích nhìn mắt Phong Dã. Đôi mắt đó chứa đựng tình yêu.

Cổ thon gầy ướt đẫm mồ hôi mỏng. Lạc Uẩn nghiêng đầu, khó khăn nói: "Phong... Phong Dã."

"Ừm?"

"Em muốn nhìn anh."

Phong Dã dừng lại một chút, làm theo ý cậu, lại cười xấu xa, không báo trước bế Lạc Uẩn lên. Đột nhiên bị bế lên, mí mắt Lạc Uẩn giật giật, theo bản năng ôm lấy vai và cổ Phong Dã.

Phong Dã ngẩng đầu, vô cùng dịu dàng hôn mắt, lông mi, môi Lạc Uẩn.

Tiếng nước mờ ám của môi răng quấn quýt nhỏ vụn, trong màn đêm lộ ra vẻ quyến rũ khó hiểu.

"Bé yêu, không phải em nói muốn nhìn anh sao?" Ánh mắt Phong Dã nóng rực, trong mắt mang theo tình yêu và mong nhớ không thể kìm nén.

"Ừm?" Giọng Lạc Uẩn hơi khàn.

"Em mở mắt nhìn anh đi." Phong Dã thở dài, nhẹ nhàng hôn lên vành tai Lạc Uẩn, cắn mút liếm láp.

"Ừm..." Lạc Uẩn mở mắt, đôi mắt màu hổ phách mông lung, đuôi mắt lạnh lùng nhuốm màu đỏ nhạt.

Đập vào mắt là đôi mắt đen chứa đựng tình ý nồng nàn, bên trong cuộn trào dục vọng vô tận, lấp đầy sự chiếm đoạt không thể hóa giải, đầy tính xâm lược.

Tim Lạc Uẩn không khỏi run rẩy, đầu ngón tay vô thức co lại, cậu đã cố gắng hết sức để tránh làm Phong Dã bị thương, nhưng vẫn không thể kiểm soát được.

"Nói anh nghe, câu nói trong lớp học hôm đó, em nói sai không?" Môi Phong Dã hơi hé, hơi thở nóng hổi phả vào tai Lạc Uẩn, khiến vành tai nóng bừng.

Lạc Uẩn mi mắt vương chút hơi nước, cổ họng khô khốc, trước mắt một mảnh trắng xóa.

Cậu không hề có thời gian trả lời.

"Nói đi, rốt cuộc sai hay không?" Phong Dã bất mãn, nhẹ nhàng cắn môi Lạc Uẩn.

Lạc Uẩn hít mũi, đáy mắt hơi ướt át, lời nói không thể liền thành câu hoàn chỉnh: "Sai rồi, hu hu, em nói sai rồi."

________ Hết chương 96 ___________

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com