Ta vội vàng bốc một nắm long nhãn, hấp tấp muốn nhét vào tay Du nhi.
Nhưng Du nhi chẳng chịu nhận.
Nó liếc qua mấy con dê béo và loài trĩ quý, rồi lại nhìn đống lụa là châu báu, hừ nhẹ một tiếng, khinh khỉnh quay mặt đi:
“Chỉ có thế thôi ư? Sao bằng được đồ trong cung của mẫu hậu ta. Chim trĩ thì có gì lạ? Cữu cữu ta vừa thắng trận, tổ phụ còn nói sẽ mang về cho ta hai con ngựa con kia.”
Các công chúa, hoàng tử đều biết Du nhi là hài tử của Hoàng hậu, lại biết huynh trưởng Hoàng hậu lập nên đại công hiển hách, thế nên cũng nhao nhao gật đầu phụ họa.
Bàn tay ta cầm long nhãn bỗng khựng lại giữa không trung, lúng túng chẳng biết phải thu về thế nào.
Diễm nhi khẽ kéo vạt áo ta, ngoan ngoãn đón lấy trái long nhãn trong tay ta:
“Mẫu phi, Diễm nhi ăn.”
Diễm nhi vừa đưa tay ra, liền để Du nhi nhìn thấy vạt áo đã được chắp vá của nó.
Du nhi lập tức bật cười:
“Tam ca ca, huynh không thấy xấu hổ ư? Ăn đồ ta không thèm ăn, mặc áo ta không thèm mặc, ngay cả mẫu phi ta cũng vứt bỏ mà huynh lại đi nhận lấy.”
Đám huynh đệ tỷ muội xung quanh đồng loạt cười ầm lên, rồi ríu rít kéo nhau bỏ chạy.
Diễm nhi không nói một lời.
Ta muốn quát mắng Du nhi, bắt nó phải xin lỗi Diễm nhi.
Nhưng Du nhi chỉ làm mặt quỷ một cái, rồi thoắt cái đã chạy mất dạng.
Diễm nhi khẽ lắc đầu, ngoan ngoãn đến mức khiến ta đau lòng:
“Diễm nhi vốn không thích mặc y phục mới, bộ này như thế là rất tốt rồi.”
Nhưng làm gì có đứa trẻ nào lại không thích mặc áo mới cơ chứ.
Ta dặn dò cung nữ thu lại hết số trang sức, ghi chép cẩn thận vào sổ.
Diễm nhi chăm chú quan sát nét mặt ta, dè dặt hỏi nhỏ:
“Những lụa là trang sức kia, sao mẫu phi không thử? Chẳng lẽ người không thích, hay là cảm thấy ít quá? Mẫu phi đừng phiền lòng, Diễm nhi còn có thể giúp mẫu phi giành thêm nhiều hơn nữa.”
Vui mừng biết bao! Sao ta có thể không vui cho được?
Chỉ riêng số lụa là tốt đẹp kia thôi, cũng đã đủ để may cho Diễm nhi mấy bộ y phục mới, chẳng cần phải mặc lại đồ cũ của Du nhi nữa.
Ta hớn hở nắm lấy tay Diễm nhi, ôm cả đống lụa đem ra ướm từng tấm trên người nó:
“Đợi ta tranh thủ may nốt mấy ngày tới, trước Tết con sẽ có áo mới để mặc.”
Diễm nhi ngơ ngác ôm mấy cuộn vải, trong mắt tràn đầy hoang mang, ngay cả lời nói cũng lắp bắp:
“…Những… những thứ này đều là để may y phục cho con ư?”
“Đương nhiên không phải rồi.”
Diễm nhi lập tức cụp mắt xuống, khóe môi thoáng hiện nụ cười tự giễu.
“Không phải chỉ may y phục, mà còn phải may cả ủng, làm túi đựng sách nữa. Để ta nghĩ kỹ xem có bỏ sót thứ gì không.”
“À đúng rồi! Cả chỗ thịt dê kia, ta cũng phải tính xem nên nấu thế nào cho bổ, Diễm nhi gầy quá, mùa đông này phải bồi bổ thật tốt mới được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa mới ướm thử lên người, ta mới giật mình nhận ra đứa trẻ này gầy đến mức khiến người ta đau lòng.
Diễm nhi sững sờ nhìn ta, dường như không dám tin rằng có người lại thật tâm nghĩ cho nó từng việc vụn vặt ấy.
Nó rụt rè vuốt ve mấy tấm lụa trong lòng, lúc này mới hiện ra dáng vẻ ngốc nghếch, đúng như một đứa trẻ nhỏ tuổi nên có.
Ta khom người, khẽ xoa lên mái tóc nó, trong lòng thoáng xấu hổ vì sự kém cỏi của bản thân:
“Những trang sức kia, mẫu phi nào phải không thích, mà là không nỡ dùng. Mẫu phi chỉ nghĩ mình chẳng có bản lĩnh gì, nếu một mai thất sủng, con cũng như Du nhi, chẳng còn ở bên cạnh ta, thì ta còn có thể giữ lại trang sức để lo lót, mong được nhìn thấy con đôi ba lần.”
Bùi Diễm ngẩn ngơ nhìn ta thật lâu, rồi nghiêm túc hứa hẹn:
“Diễm nhi rất thông minh, sẽ không để mẫu phi thất sủng, cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi mẫu phi.”
Ta không muốn lấy sự khôn khéo của Du nhi ra để phản bác, cũng chẳng đành lòng giảng cho con trẻ nghe cái đạo lý: lòng người trong chốn cung đình biến đổi khôn lường, số phận lại chẳng do mình định đoạt.
Chỉ lặng lẽ xoa đầu nó, đáp lại bằng một sự tin tưởng đối với tấm chân tình của một đứa trẻ:
“Mẫu phi tin Diễm nhi.”
Đêm ấy, Bùi Dung lật thẻ bài của ta, vừa định nghỉ lại trong cung của ta.
Chưa kịp an tọa, Cừu công công từ Khôn Ninh cung vội vã chạy đến truyền tin:
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương lại phát bệnh cũ, xin người mau tới xem.”
Khi Bùi Dung rời đi, ngoài trời tuyết đã ngừng, chỉ còn lại một khoảng đất trời sáng sủa, trong trẻo vô cùng.
Ta cầm lấy chiếc áo đang may dở cho Bùi Diễm, lại cặm cụi tiếp tục khâu vá.
Sau khi Bùi Dung đi rồi, Diễm nhi hoảng hốt đứng nép ở góc tường, lén quan sát sắc mặt ta:
“Mẫu phi đừng giận, Diễm nhi sẽ giành phụ hoàng về cho người.”
Ta cười, nhét quả quýt vừa sưởi nóng bên lò vào tay Diễm nhi cho ấm, ôn tồn nói:
“Mẫu phi nào có tức giận gì, mau đi ngủ thôi. Bệ hạ đi rồi, còn bớt một người tranh ăn khuya với ta nữa kia.”
Rốt cuộc vẫn là trẻ nhỏ, vừa nhắc đến chuyện ăn uống liền bị phân tâm.
Diễm nhi kéo chăn trùm kín đầu, khe khẽ nũng nịu:
“Vậy… mẫu phi, ngày mai con muốn ăn thịt dê hầm hành, được không?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Được.”
Ngày hôm sau, tới giờ Ngọ, ta xào một đĩa thịt dê hầm hành, lại dùng mỡ bò mà rán bánh.
Bánh vừa chín, hai mặt vàng giòn, hương thơm lan khắp phòng. Ta lại múc một bát canh xương dê đặt trước mặt Bùi Diễm.
Diễm nhi khẽ cau mày, rồi lại liếc nhìn ta, như thể đã hạ quyết tâm gì đó, bèn chậm rãi uống hết từng ngụm canh.
Chỉ trong thời gian một chén trà, Diễm nhi bỗng nôn mửa tiêu chảy không ngừng, ngay cả trên người cũng nổi mẩn đỏ.
Nó yếu ớt nằm trên giường, vậy mà vẫn cố gắng nhoẻn miệng cười, khoe công với ta:
“Mẫu phi, Diễm nhi bệnh rồi, vậy người có thể đi mời phụ hoàng tới rồi.”
Mời Bùi Dung tới thì có ích gì? Hắn nào phải ngự y đâu.