Ta đang lo lắng đến rối ruột thì Cừu công công đã đứng sẵn ngoài cửa cung Thải Tang, cười mỉm đưa lời Hoàng hậu quan tâm:
“Tam hoàng tử bệnh nặng, chẳng bằng đợi khi bệ hạ hạ triều, nương nương sẽ thay người truyền đến một tiếng, để bệ hạ tối nay ghé cung Thải Tang xem qua?”
Nhưng ta còn phải chăm sóc cho Bùi Diễm đang bệnh, nào có thì giờ chải chuốt bản thân, hầu hạ thánh giá?
Ta chỉ khách khí đáp lại:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Tạ Hoàng hậu nương nương có lòng, nhưng thần thiếp phải chăm sóc Diễm nhi, không cần kinh động đến bệ hạ.”
Nghe ta khước từ, nụ cười của Cừu công công cứng đờ trên mặt, đành hậm hực lui xuống.
Thái y kê hai thang thuốc, Diễm nhi uống cả hai thang, vậy mà đến tận chiều tối bệnh tình vẫn chẳng thuyên giảm.
Không hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy Bùi Diễm dường như đang che giấu ta điều gì.
Ta vội sai người đi mời Trần ma ma.
Trần ma ma vốn quen chăm trẻ nhỏ, kinh nghiệm dày dạn. Trước tiên bà hỏi về chuyện ăn uống, lại hỏi xem Diễm nhi có phải bị nhiễm phong hàn hay không.
Lần lượt gạt bỏ hết thảy, Trần ma ma cũng lấy làm kỳ lạ: căn bệnh này quả nhiên đến rất đột ngột.
“Vì sao mẫu phi không chịu sai người đi mời phụ hoàng?” Diễm nhi nằm trên giường, bất an nhìn ta, “Chẳng lẽ là vì con bệnh chưa đủ nặng sao?”
Nghe thế, Trần ma ma biến sắc, vội lôi ta ra một góc, hạ giọng nói nhỏ:
“Quý nhân có biết vì sao Quý phi nương nương lại bị phế không?”
Ta chỉ nghe qua vài lời đồn đãi khi Quý phi thất sủng.
Nói rằng nàng ta từng dùng xuân dược để được thánh sủng không dứt, nhưng lại khiến hoàng tự chẳng được dồi dào.
Lại có lời bảo Quý phi lợi dụng hoàng tử để cầu sủng hạnh, hành hạ Bùi Diễm, hòng gợi lên lòng thương xót nơi bệ hạ.
Vừa rồi nghe Hoàng hậu nương nương muốn thay ta đi mời Bùi Dung tới, Trần ma ma lập tức biến sắc, trong mắt toàn là sợ hãi, miệng không ngừng niệm Phật:
“Quý nhân, những gì người nghe kể đều là sự thật. A di đà Phật… ban nãy nếu người thực sự đi mời bệ hạ, chỉ e trong mắt bệ hạ, người với Quý phi cũng chẳng khác nhau, đều là kẻ bụng dạ độc ác, dùng con cái mà tranh sủng.”
Sau lưng ta lạnh toát, từng đợt rét căm căm lan ra khắp mình.
Nhận ra sự kinh hãi trong mắt ta, Diễm nhi lại chỉ hiện đầy vẻ ngờ vực:
“Tại sao con bệnh rồi… mà mẫu phi lại chẳng vui?”
Ngày trước, mỗi lần nó lâm bệnh, Quý phi nương nương lại tỏ ra vui mừng.
Nghĩ đến dáng vẻ run rẩy sợ hãi của Bùi Diễm sau khi Bùi Dung rời đi hôm qua, ta mới hiểu: có lẽ những khi không thể giữ chân được bệ hạ, Diễm nhi liền phải hứng chịu trận đòn từ Quý phi.
Trong lòng ta chua xót, chẳng đành trách cứ con vì cái tâm tư vụng về, chỉ muốn lấy lòng mẫu phi.
Ta giảng giải cho con hiểu cái lợi cái hại, lại khẽ vén chăn, chỉnh góc chăn thật gọn, dịu dàng nói:
“Bởi vì Diễm nhi bệnh, nên mẫu phi mới lo lắng. Chỉ cần con khỏi bệnh, mẫu phi sẽ vui mừng.”
Bùi Diễm cúi mắt xuống, cố gắng nghĩ xem niềm vui của ta và niềm vui của Quý phi năm xưa, rốt cuộc có giống nhau hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhẹ nhàng đặt lò sưởi nhỏ lên bụng con, dịu giọng hỏi:
“Hãy nói cho mẫu phi nghe, vì sao Diễm nhi lại mắc bệnh này?”
Nó bèn cười hồn nhiên:
“Chỉ cần ăn hành với thịt dê, Diễm nhi liền bị như vậy. Không sao đâu, trước kia con cũng từng ăn rồi, thịt dê nào phải thuốc độc, cùng lắm cũng chỉ khó chịu, chứ chẳng c.h.ế.t được.”
“Hơn nữa, thịt dê mẫu phi nấu còn ngon hơn trong cung Quý phi ngày trước. Mẫu phi đối xử với Diễm nhi cũng rất tốt. Cho nên, lúc ăn con thật sự rất vui.”
Nghe con trẻ nói mà vết sẹo cũ trên cổ tay ta — dấu tích năm xưa vì Du nhi mà rạch thịt lấy m.á.u làm thuốc dẫn — cũng lại âm ỉ nhói đau.
Thanh âm của Diễm nhi dần nhỏ lại, yếu ớt hơn.
Cuối cùng, nó im bặt.
Nó lấy chăn che kín, chôn giấu cả nỗi chua xót lẫn tiếng khóc nức nở:
“Tại sao mẫu phi của những huynh tỷ khác đều thương yêu con mình? Tại sao ngay cả Ôn nương nương người cũng thương ta…Chỉ có, chỉ có bà ấy… lại chẳng hề thích Diễm nhi?”
Trong lòng ta dâng lên một nỗi đắng cay khó tả.
Ta nào biết phải làm sao giải thích chuyện yêu ghét cho một đứa trẻ chín tuổi.
“Cũng như hành và thịt dê, Diễm nhi ăn vào sẽ thấy khó chịu. Nhưng đó chẳng phải lỗi của con, cũng chẳng phải điều con có thể quyết định.”
Mọi sự trên đời đều có quy luật riêng. Hoa cỏ phải đến mùa mới nở, trái cây cũng phải đúng tiết mới chín. Chuyện gì cũng có nguyên do, không thể cưỡng cầu.
Chỉ riêng yêu và hận lại giống như tỳ vị con người, chẳng thể lấy đạo lý mà phân giải.
Ta vừa an ủi con, cũng vừa tự an ủi chính mình.
Diễm nhi khóc đến mệt lả, gục trong lòng ta mà thiếp đi.
Nó gặp ác mộng, khẽ thì thầm lời xin lỗi.
Bệnh của Diễm nhi khỏi hẳn, tiên sinh đã mấy lần giục tới thư phòng, nhưng nó luôn ấp úng thoái thác chẳng chịu đi.
Ta đoán được, hẳn là Du nhi dẫn đầu bắt nạt, không cho các huynh đệ tỷ muội chơi cùng Diễm nhi.
Ở tuổi này, lũ trẻ đều khao khát có bạn chơi.
Nhưng ta nhớ rõ lần trước, khi đem bánh táo hoa đến cho Du nhi, lại thấy Diễm nhi chỉ đứng cô độc dưới bóng cây, ánh mắt tràn đầy khát khao nhìn đám huynh đệ tỷ muội nô đùa.
“Là Tứ đệ, đệ ấy bắt con phải quỳ xuống giả tiếng chó sủa thì mới cho chơi cùng.” Diễm nhi cố làm ra vẻ rộng lượng, khoát tay cười, “Trước kia thì chẳng sao, áo vốn bẩn rồi. Nhưng giờ y phục này là do mẫu phi thức đêm may cho, con không nỡ làm bẩn.”
Thế giới trẻ nhỏ, cũng rắc rối phức tạp chẳng khác nào hậu cung.
Ta bận rộn mấy ngày, rồi đưa bạc cho Trần ma ma, nhờ bà giúp ta một việc.
Trần ma ma miệng cứng lòng mềm, vừa đưa đồ cho ta, vừa lải nhải oán trách:
“Vì một đứa con nửa đường nhận vào, mà tự đem mình lên chảo dầu để rán, có đáng không chứ?”