Sau này, ngày tháng của ta không còn dễ chịu nữa.
Nào là ăn cơm thừa canh cặn, nào là mặc quần áo rách rưới.
Ta biết, muốn sống sót, phải tự tìm cho mình một vị mẫu phi được sủng ái mà nương nhờ.
Nhưng những phi tần có địa vị đều thông tuệ khôn ngoan, chẳng ai bằng lòng dây dưa với đứa con của phế phi.
Còn ta, chưa từng nghĩ sẽ theo Ôn Quý nhân.
Bởi vì nàng quá ngốc.
Rõ ràng biết rằng bỏ bạc mua chuộc Cừu công công chẳng khác nào ném bánh bao cho chó.
Rõ ràng hiểu rõ Phụ hoàng căn bản không cho phép Du nhi nhận nàng làm mẹ.
Vậy mà nàng vẫn ngốc nghếch, tay bưng bánh điểm tâm, lặng lẽ đứng mãi trong tuyết, chỉ để được nhìn con trai mình một lần.
Toàn cung đều biết, Hoàng hậu không thể có con, nên dòm ngó đến đứa con do Ôn Quý nhân sinh ra.
Phụ hoàng cũng mặc nhiên để Hoàng hậu toại nguyện, bởi vậy từ đầu Bùi Du chưa từng được ghi tên dưới danh nghĩa của nàng.
Nếu không, sao lại có chuyện, sinh được một hoàng tử mà vẫn chỉ là một Quý nhân mờ nhạt?
Trước kia, Bùi Du không bị ôm về nuôi ở cung Hoàng hậu, chỉ bởi Hoàng hậu còn ôm hy vọng sẽ tự mình sinh con.
“Ngươi… ngươi chỉ xứng ăn thứ điểm tâm hạ đẳng này thôi!”
—— Lời ấy, ta nhớ đến tận bây giờ.
Ta chỉ liếc qua đã nhìn thấu — nàng chưa từng bắt nạt ai.
Nếu thật sự là kẻ muốn ức h.i.ế.p người khác, hẳn phải đem chiếc bánh đã ôi thiu quẳng xuống đất, rồi mắng ta một tiếng hạ tiện mới đúng.
Thế nhưng, chiếc bánh táo hoa trong tay ta lại còn ấm nóng.
Ta cúi đầu cắn một miếng.
Ngọt lịm, tuyệt chẳng phải thứ “điểm tâm hạ đẳng” như nàng gượng gạo buông lời.
Cừu công công đem việc ấy tâu lại với Hoàng hậu: Ôn Quý nhân lại đi nhìn Tứ hoàng tử.
Lời này khiến Hoàng hậu nổi giận, bèn mách lên phụ hoàng, nói Ôn Quý nhân muốn có một đứa con để nương tựa, mà đúng khi Tam hoàng tử vẫn thiếu một vị mẫu phi.
Thế là ta mơ hồ trở thành con của Ôn Quý nhân.
Nhưng chẳng sao cả.
Ta tự nhủ: trước tiên sẽ giẫm lên nàng, rồi tìm cho mình một mẫu phi tốt hơn.
Có lẽ vì thuở nhỏ phải thường xuyên nhìn sắc mặt của mẫu phi mà sống, nên ta rất giỏi quan sát lòng người.
Ta biết Ôn Quý nhân khát khao được sủng ái, muốn giành lại con trai.
Ta cũng biết phụ hoàng chán ghét Trung cung chuyên quyền, trong lòng lại muốn có một hoàng hậu dịu dàng nhu thuận, đủ tư cách làm mẫu nghi thiên hạ.
Khó khăn lắm Ôn Quý nhân mới khiến Phụ hoàng trong một đêm tuyết ngỡ ngàng ngoái đầu nhìn lại, ban thưởng cho nàng lụa là châu báu.
Trong mắt ta, nàng nên mượn cơ hội ấy, khéo léo trang điểm, lấy đó mà củng cố sủng ái.
Nàng lại bảo người hầu cẩn thận cất kỹ số châu báu kia đi, rồi ngồi xổm xuống, từng tấm từng tấm lụa đem so thử lên người ta:
“Đợi mấy hôm nữa mẫu phi may kịp, trước Tết Diễm nhi sẽ được mặc y phục mới.”
Ta ngẩn ngơ ôm mấy cuộn lụa, bị sự ngốc nghếch của nàng làm cho hoang mang, nói năng cũng lắp bắp:
“…Những, những thứ này… đều để may cho con sao?”
“Đương nhiên không phải rồi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm — xem ra nàng cũng chưa đến mức ngốc đến tuyệt vọng.
“Không phải chỉ may áo, còn phải may cả đệm đầu gối, ủng, túi đựng sách nữa. Để ta nghĩ kỹ xem còn sót gì không.”
Ta còn muốn giãy giụa, cố gắng nhắc nhở:
“Diễm nhi rất thông minh, sẽ không để mẫu phi thất sủng, cũng sẽ không bỏ rơi mẫu phi đâu.”
Ý ta là: nàng hãy lo tô điểm bản thân, giữ chặt thánh sủng trước đã.
Nhưng nàng hoàn toàn chẳng nghe hiểu ẩn ý, chỉ xoa đầu ta, dịu dàng đáp rằng nàng tin vào tấm chân tâm của ta, tin ta sẽ chẳng bao giờ bỏ nàng.
Chính vì thế, ta lại càng không muốn nàng nữa.
Một người không có chút bản lĩnh, chỉ mới vừa ngồi ấm chỗ, đã để Hoàng hậu dễ dàng cướp mất sủng ái.
Mà nàng chẳng hề giận dữ với ta, ngược lại còn nhét vào tay ta hai quả quýt được nướng ấm nóng, miệng còn lẩm bẩm dặn dò bữa khuya.
Ta giận đến nỗi kéo chăn trùm kín đầu, rồi bày ra thêm một kế khác.
Ta giả bệnh, để buộc nàng phải đi mời phụ hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phụ hoàng lẽ ra sẽ giận dữ, cho rằng nàng giống như mẫu phi ta ngày trước, lợi dụng ta để tranh sủng, rồi thuận thế chỉ ta cho một phi tần khác nuôi dưỡng.
Thế nhưng ta lại tính sai rồi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nàng không đem bệnh tình của ta ra để tranh thánh sủng.
Ngược lại, nàng thức trắng đêm, thấp thỏm ngồi bên giường, bàn tay mềm mát hết lần này tới lần khác sờ trán ta.
Hốc mắt nàng đỏ hoe, tự trách bản thân sơ suất, để ta thành ra như thế.
Ta chỉ biết ngẩn ngơ nhìn nàng.
Đây là lần đầu tiên, có người vì ta mà rơi lệ — thật lạ lẫm.
Ta đã muốn mở miệng nói: người đừng khóc nữa, là ta cố ý hãm hại người, ta chỉ muốn cho mình một cơ hội đổi lấy một vị mẫu phi khác thôi.
Nhưng lời ra đến môi, lại chỉ hóa thành bát thuốc còn phả hơi nóng.
Đến khi muốn nói thêm câu nữa, lại biến thành múi quýt nướng ngọt lành, ấm áp nơi đầu lưỡi.
Khiến ta dù thế nào cũng chẳng thốt ra được.
Ngày mẹ ruột ta qua đời, ta không rơi nổi một giọt lệ.
Ta cứ ngỡ mình đã không còn biết khóc là gì.
Nhưng chỉ cần nhìn vào mắt nàng, nước mắt liền ào ra như mưa.
Ắt hẳn là bởi thuốc quá đắng.
Ắt hẳn là bởi bệnh tình quá khó chịu.
Bằng không thì sao như thế được?
Lẽ nào lại trách một múi quýt… quá ngọt ư?
Nàng thức trắng đêm, miệt mài may áo mới cho ta.
Ta còn muốn lén ngắm thêm đôi ba lần, nhưng trên chăn gối chẳng phải mùi phấn son nồng nặc, chỉ có hương xà phòng thoảng nhẹ.
Mùi hương ấy làm ta bất giác chìm vào giấc ngủ thật say.
Mẫu phi tựa hồ đã hiểu lầm rồi.
Ta không đi cùng bọn huynh đệ kia, chẳng phải bị ghét bỏ, chỉ là vì ta khinh chúng ngốc nghếch.
Đặc biệt là Bùi Du, ngốc đến nỗi khiến người ta phải bật cười.
Nhưng khi mẫu phi cầm cây kẹo đường, ánh mắt ngập tràn mong đợi mà nhìn ta, ta chỉ khẽ thở dài trong lòng.
Được thôi, miễn sao nàng vui là được.
Chính sự dịu dàng ấy, lại khiến phụ hoàng đối với nàng sinh lòng khác biệt.
Trong cung của Hoàng hậu, ngài là vị phu quân bị thế lực của nhà mẹ đẻ Hoàng hậu đè nén.
Trong cung của mẫu phi, ngài là bậc quân chủ mê sắc, tùy hứng vô độ.
Chỉ khi ở bên mẫu phi, người mới như một người cha bình thường trong nhân gian.
Ta nhận ra trong mắt phụ hoàng, khi nhìn cảnh mẫu phi bị một vòng trẻ nhỏ quây quanh, đã thoáng hiện nét động dung.
Phụ hoàng, người hãy nhìn xem, nay vị trung cung kia, nào xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ nữa?
Tranh đấu trong cung chưa từng có phút ngơi nghỉ.
Thạch tín đắng chát, muốn người ta nuốt xuống, hoặc là tự nguyện, hoặc phải giấu trong mật ngọt.
Món ăn Bùi Du đưa tới vốn có độc, ta đương nhiên biết rõ.
Nhưng mẫu phi đã dạy ta:
“Đồ của Diễm nhi, nếu không muốn cho thì cứ không cho.”
Mẫu phi là của Diễm nhi, mà Diễm nhi tuyệt không muốn dâng cho ai cả.
Trừ khử một mình Bùi Du, vẫn là chưa đủ.
Phụ hoàng còn muốn nạp thêm phi tần.
Nếu một ngày nào đó mẫu phi thất sủng, ta ắt sẽ lại bị chỉ định vào cũng của một phi tần khác.
Không sao cả, thạch tín vẫn có thể hòa trong chén canh ngọt.
Sau khi đăng cơ, ta đưa ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nhập kinh, để tiện vào cung thăm nom nàng.
Bởi vì, nàng từng ban cho Diễm nhi hơi ấm, Diễm nhi cũng muốn bù đắp lại cho nàng.
Dẫu cùng một chén canh, nhưng giữa hương vị trong cung và hương vị gia đình, vĩnh viễn vẫn chẳng thể nào giống nhau.
Hết.