Ôn Đường

Chương 8



Ngày trước khi Hoàng hậu bị cấm túc, Cung Thải Tang của ta liền xuất hiện một vị khách không mời.

 

Là Du nhi.

 

Nó khúm núm bưng theo một hộp đồ ăn, đứng ngoài cung như năm ấy ta từng chờ nó trong tuyết:

 

“Mẫu phi, Du nhi muốn trở về bên người.”

 

Nó so với Bùi Diễm thì thông minh hơn, thông minh đến mức khiến ta cảm thấy sợ hãi.

 

Ta không chịu gặp, chỉ sai cung nhân mang lời nhắn:

 

“Tứ hoàng tử hãy quay về đi. Với xuất thân của ta, vốn chẳng xứng làm mẫu phi của ngươi.”

 

Thế nhưng trong lòng vẫn còn vương chút bất nhẫn, bèn dặn cung nhân tiễn nó về cẩn thận.

 

Du nhi lại quay sang cầu xin ca ca mình, nhét hộp thức ăn vào tay Bùi Diễm:

 

“Tam ca, huynh giúp ta thỉnh cầu mẫu phi đi.”

 

Bùi Diễm không muốn ta khó xử, đành nhận lấy hộp đồ ăn, đáp ứng với nó.

 

Nào ngờ, cơm canh Du nhi dâng lên lại có độc.

 

May mà thạch tín có vị đắng chát, Bùi Diễm ăn không nhiều, nên mới không nguy hiểm đến tính mạng.

 

Khi ấy, Bùi Dung đã giao Phượng ấn vào tay ta, hắn bận rộn trừ bỏ tàn dư phía Triệu thị, không có hơi sức can thiệp vào những chuyện bẩn thỉu trong hậu cung, để ta tự mình xử trí.

 

Thánh chỉ phế làm thứ dân, bị giam lỏng trong hành cung vừa ban xuống, Bùi Du liền gào thét không tin nổi, oán độc mắng chửi:

 

“Thiên hạ này làm gì có người mẹ nào không thương con mình! Người đã sinh ra ta, sao lại có thể bỏ mặc ta? Hắn chỉ là thứ tiện chủng do phế phi sinh ra, còn ta mới là cốt nhục của người!”

 

Thuở trước, ta cũng từng giống như Diễm nhi, vì muốn giữ người mình thương nhất ở lại bên cạnh, mà làm biết bao chuyện dại khờ.

 

Thắt lưng buộc bụng, chắt chiu từng đồng, thậm chí cắt thịt rút máu, có thể đứng trong tuyết lạnh suốt một ngày, chỉ để đổi lấy một cái nhìn thoáng qua.

 

Hôm ấy, khi Diễm nhi vùi đầu trong chăn khóc nức nở, ta như nhìn thấy chính mình năm nào.

 

Diễm nhi khẽ đưa tay lau giọt lệ nơi khóe mắt ta, dịu dàng nói:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Mẫu phi đừng buồn, Diễm nhi sẽ mãi mãi ở bên mẫu phi.”

 

Sau Tết năm ấy, Bùi Dung chính thức lập ta làm Hoàng hậu, lại đem việc nuôi dạy hoàng tử cùng việc chuẩn bị cho kỳ tuyển tú giao cả cho ta:

 

“Nàng còn hiền đức hơn cả Triệu thị ngày trước. Mai sau nếu có thêm hoàng tử mới, cũng đều giao cả cho nàng nuôi dạy.”

 

Nghe vậy, Diễm nhi nghiêm túc ngẩng đầu, hỏi ta:

 

“Phụ hoàng nếu có thêm hài tử, cũng sẽ đưa đến cho mẫu hậu chăm sóc sao? Như vậy… bên cạnh mẫu hậu sẽ không chỉ có một mình Diễm nhi nữa, đúng không?”

 

Ta nghĩ rằng, Bùi Dung đã nói như vậy, thì hẳn sẽ làm đúng lời hắn nói.

 

Thấy ta đáp thế, Diễm nhi chỉ khẽ gật đầu:

 

“Con đã hiểu rồi.”

 

Ta cũng chỉ coi đó là một câu hỏi vu vơ, chẳng mấy để tâm.

 

Nhưng thánh chỉ tuyển tú vừa ban xuống, Bùi Dung liền dần dần ngã bệnh, thái y chẩn ra là trúng độc.

 

Tra xét ngược xuôi, manh mối thạch tín đều chỉ về cung của phế hậu, tội danh của Triệu thị lại chồng thêm một lớp.

 

Đất nước không thể một ngày không có vua.

 

Mà trên danh nghĩa, Bùi Diễm được nuôi dưỡng dưới gối của ta, chính là Thái tử chính thống.

 

Ngày Diễm nhi đăng cơ, lại trùng hợp đúng vào ngày sinh thần của ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nó nháy mắt, làm bộ làm tịch, nói đã chuẩn bị cho ta một món đại lễ.

 

Một cỗ xe ngựa chở ta ra khỏi bức tường cung cao ngất, chòng chành lắc lư như mười ba năm trước từng chở ta nhập cung.

 

Xe dừng trước một căn nhà, cánh cửa mở rộng, có tỳ nữ lạ mặt đỡ ta xuống.

 

Trong phòng bày biện quen thuộc như xưa, trên án đặt một bát canh vịt hầm măng nóng hổi, bên cạnh là một đĩa thịt viên được chiên vàng óng.

 

Ta chợt ngoảnh đầu — phụ thân mẫu thân đã mười ba năm xa cách, nay mái tóc đã điểm sương, họ đang đứng đó, nhìn ta trìu mến.

 

Mẫu thân của ta rưng rưng lệ, lại mỉm cười khẽ trách:

 

“Con lại đi đâu nghịch ngợm thế này? Sao đến tận bây giờ mới chịu về nhà?”

 

NGOẠI TRUYỆN: BÙI DIỄM

 

Mẫu phi rất ghét ta.

 

Nàng thường nói rằng từ sau khi sinh ta, dung nhan cùng thánh sủng đều chẳng còn như trước.

 

Vì thế, những khi phụ hoàng không đến chỗ nàng, nàng liền đem tất cả oán hận trút hết lên người ta.

 

Có một lần, mẫu phi nổi giận quá, phạt ta mặc đơn y đứng ngoài sân.

 

Ta rét đến phát bệnh, phụ hoàng lo lắng, hằng ngày đều ghé cung của mẫu phi để thăm ta.

 

Mỗi khi phụ hoàng rời đi, mẫu phi lại nhìn chằm chằm ta rất lâu, lâu đến mức ta sợ hãi, rồi bỗng như nàng tìm thấy bảo vật mà ôm chặt ta vào lòng.

 

Mùi phấn hương nơi n.g.ự.c mẫu phi khiến ta chợt hiểu:

 

Chỉ có khi bệnh tật, Diễm nhi mới trở nên “có ích”.

 

Từ đó về sau, ta thường xuyên lâm bệnh.

 

Trước giường bệnh, mẫu phi luôn trang điểm tinh xảo, diễn trọn vai trò là một người mẹ lo lắng, từ ái mà vẫn xinh đẹp, khiến phụ hoàng thêm phần thương tiếc.

 

Mỗi lần khỏi bệnh, thánh sủng cùng phần thưởng lại ùn ùn kéo đến.

 

Ngọc ngà châu báu, lụa là rực rỡ.

 

Mẫu phi đứng trước gương, từng món một mà thử lên người, ngắm bóng hình của chính mình.

 

Nhưng về sau, trong cung con cái ngày càng nhiều, phụ hoàng đối với một hoàng tử thường xuyên bị bệnh dần mất đi nhẫn nại.

 

Mẫu phi chẳng biết từ đâu tìm được một thứ bí dược — nói rằng có thể giữ mãi thánh sủng, lại khiến phụ hoàng tuyệt tự.

 

Thế nhưng thứ dược kia chẳng giúp nàng giữ được thánh sủng, ngược lại lấy đi cả tính mạng nàng.

 

Lần này, ta cũng bệnh đến nỗi cận kề cái chết, nhưng… cũng chẳng còn giá trị gì nữa.

 

Phụ hoàng chán ghét mẫu phi, đến cả ta cũng không muốn nhìn thấy.

 

Đó là một mùa hè lạnh lẽo bất thường.

 

Phụ hoàng chỉ hạ chỉ giáng mẫu phi làm thứ dân, còn hoàng hậu thì trong phần ăn uống của mẫu phi lại ngấm ngầm hạ thạch tín.

 

Nhưng không hiểu vì sao, khi ta nhìn chằm chằm vào mẫu phi đang không ngừng thổ huyết, trong mắt ta lại không rơi nổi một giọt lệ.

 

Ta chỉ nép vào thân thể đang dần nguội lạnh của mẫu phi, cẩn thận nằm xuống, lòng tràn đầy thỏa mãn mà nở nụ cười.

 

Bởi vì lần đầu tiên, mẫu phi không đẩy ta ra.

 

Nàng dịu dàng, thật lâu, thật lâu ôm chặt ta vào lòng.

 

Chính là điều ta hằng mong mỏi.