Ơn Sâu Nghĩa Nặng, Chàng Tự Mà Trả

Chương 6:



Phó Chinh Diễn khựng lại, sợ Chiêu Ninh không đồng ý, vội vàng nói năng hỗn loạn: “Chiêu Ninh, ta biết nàng hiền lành, luôn nghĩ cho đại cục. Nhưng đây là cách duy nhất mà ta có thể nghĩ ra để cứu nàng, nàng phối hợp với ta có được không? Hơn nữa nàng yên tâm, nàng ấy không phải người yếu đuối gì. Nàng ấy là Lương Đạm, nữ nhi của Lương Thừa An, từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, thân thể cường tráng. Nàng mới là nữ tử yếu đuối, nàng còn sống được, sao nàng ấy lại không thể?”Ánh mắt ta lập tức trở nên lạnh lẽo.Tuy hân phận của ta không phải bí mật, nhưng người Đại Đột không biết điều đó.Nay hắn lại đột ngột tiết lộ, tâm địa Phó Chinh Diễn đã lộ rõ.Quả nhiên, ánh mắt Hỏa Bạt lập tức rơi lên người ta: “Lương Đạm? Nữ nhi của Lương Thừa An?”Gã nhìn ta đầy hứng thú, thậm chí còn buông một tay đang khống chế Chiêu Ninh ra, chỉ vào ta: “Lương gia các ngươi vẫn chưa tuyệt hậu sao? Còn để lại một đứa nữ nhi như ngươi? Vậy thì tốt quá. Lương gia giết nhiều người của chúng ta như thế, nay lại đưa tới một tiểu nữ tử, đúng lúc để chúng ta phát tiết, báo thù, ha ha ha…”Chiêu Ninh giận đến mức mắng thẳng: “Phó Chinh Diễn, ngài bị điên rồi à?! Đây là thê tử của ngài, là huyết mạch duy nhất mà Lương tướng quân để lại, là hậu duệ công thần! Sao ngài có thể làm ra chuyện đẩy nàng ấy vào tay kẻ thù như vậy?!”Phó Chinh Diễn không ngờ Chiêu Ninh lại phản ứng như vậy, hoàn toàn ngây người.

8Chiêu Ninh nhìn hắn với vẻ mặt đầy chán ghét: “Ta là nữ nhân, chẳng lẽ nàng ấy không phải sao? Một nữ nhân rơi vào tay người Đại Đột, ngài không biết kết cục sẽ ra sao à? Hơn nữa, Lương gia là gia tộc tận trung vì nước, có mối nợ máu với Đại Đột, ngài nghĩ bọn chúng sẽ để nàng ấy sống yên sao? Nàng ấy chắc chắn sẽ phải chịu đựng những thứ còn kinh khủng hơn ta, e là khó giữ được tính mạng. Ngài làm vậy là muốn đẩy ta vào thế bất nghĩa sao? Ta thật thấy hổ thẹn khi phải đứng cùng chiến tuyến với ngài.”Nói xong, Chiêu Ninh cắn răng nhắm mắt, lao thẳng cổ vào lưỡi dao trước mặt.Ánh mắt Hỏa Bạt vẫn dừng trên người ta, hoàn toàn không để ý đến hành động của Chiêu Ninh.Còn Phó Chinh Diễn thì bị những lời mắng mỏ làm cho choáng váng, chưa kịp hoàn hồn.Ngay khoảnh khắc máu sắp văng tung tóe, ta lập tức ra hiệu bằng mắt với Chương quân sư.Hắn liền ném thanh đoản đao giấu trong tay áo ra.Đó là một thanh binh khí vô cùng tốt, có thể cắt sắt như bùn.Thanh đao trong tay Hỏa Bạt bị chém đứt ngay lập tức, Chiêu Ninh vì thế lao hụt, ngã nhào xuống đất.Lúc này Phó Chinh Diễn mới kịp phản ứng, hoảng hốt hét lên một tiếng rồi vội lao tới.Ta theo sát phía sau, nhanh hơn một bước, đưa tay đỡ lấy Chiêu Ninh vào lòng.Nhân lúc tất cả còn chưa kịp hoàn hồn, ta tung chân đá mạnh vào mông Phó Chinh Diễn, lạnh lùng cười khẽ: “Ân nghĩa của tướng quân, vẫn nên để tướng quân tự thân mình trả thì hơn.”Hắn vốn không phải đối thủ của ta, lại đang bị thương chưa khỏi, lập tức bị ta đá bay ra ngoài, rơi thẳng vào vòng vây của địch.Còn ta thì lợi dụng lực đẩy đó, thuận thế đưa Chiêu Ninh về phía của quân mình.Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.Đến khi mọi người kịp phản ứng lại, thì cuộc trao đổi đã hoàn tất. Chỉ là người bị đổi, lại biến thành Phó Chinh Diễn.Ta nhận lấy áo khoác đã chuẩn bị sẵn từ tay Chương quân sư, nhẹ nhàng khoác lên vai Chiêu Ninh, rồi lạnh nhạt nhìn Phó Chinh Diễn đang ngây ra như tượng: “Không ngờ tướng quân lại trọng ân nghĩa như vậy, vì công chúa Chiêu Ninh mà cam lòng mạo hiểm lấy thân ra trao đổi.”Ánh mắt Phó Chinh Diễn như muốn phun lửa thiêu ta, nhưng lưỡi dao vây quanh khiến hắn không dám động đậy, chỉ có thể vô lực gào lên: “Lương Đạm! Nàng điên rồi sao? Ta là phu quân của nàng đấy! Chương Kỳ Huyền, Trần Lượng! Các ngươi chết hết rồi à?! Ta là chủ soái, còn không mau đến cứu?!”Hỏa Bạt và đám người lập tức đề cao cảnh giác. Nhưng chẳng ai tiến lên cứu hắn cả.Ta thong thả nhìn hắn phát điên, còn nhàn nhã nhíu mày, làm bộ nghi hoặc: “Tướng quân nói gì kỳ quái vậy? Không phải ngài bảo Chiêu Ninh từng cứu ngài, mà đại ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp sao? Giờ lại kêu người đến cứu, chẳng lẽ tướng quân coi chuyện trao đổi con tin là trò đùa à?”Không buồn để ý thêm, ta chuyển mắt nhìn Hỏa Bạt, lời nói mang theo ý tứ rõ ràng: “Dùng chủ soái để đổi công chúa, ngài không thấy lời quá sao?”Hỏa Bạt nhìn đại quân phía sau lưng ta, không dám khinh suất, chỉ hừ lạnh tỏ rõ không hài lòng: “Lão tử muốn là nữ nhân! Là kỹ nữ để an ủi lòng quân! Ngươi lại đưa tới một tên nam nhân là sao hả?!”Ta suýt thì bật cười thành tiếng, ý vị sâu xa mà nói: “Kỹ nữ thì không có, nhưng hình như kỹ nam cũng không tệ, sao Hỏa Bạt tướng quân không thử xem?”Phó Chinh Diễn vốn đã có khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, nghe đến câu này liền tràn đầy sợ hãi, lại càng kí.ch thí.ch ha.m mu.ốn chinh phục của người khác.Thấy ánh mắt Hỏa Bạt càng lúc càng dâm tà, ta mỉm cười đầy mãn nguyện.Món nợ máu, tất nhiên phải trả bằng máu.Hy vọng Phó Chinh Diễn sẽ yêu thích món quà ta dành tặng hắn. 

 

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com