Ơn Sâu Nghĩa Nặng, Chàng Tự Mà Trả

Chương 7:



9Sau khi dẫn người an toàn trở về doanh trại, các nữ thái y đã chờ sẵn liền lập tức bước lên kiểm tra thân thể của Chiêu Ninh.Chiêu Ninh nhìn ta, như muốn nói lại thôi.Ta nhướng mày: “Cần ta tránh mặt sao?”Chiêu Ninh lắc đầu, cười tự giễu: “Thân thể đã chẳng còn trong sạch, còn cần ai tránh mặt nữa? Ta chỉ thấy dùng Phó tướng quân để đổi lấy ta, có phần không đáng.”Lúc này y phục của Chiêu Ninh đã được cởi ra, lộ ra thân thể đầy thương tích.Khắp nơi là vết bỏng, vết roi đánh, thậm chí mơ hồ còn có cả dấu răng bầm tím.Một nữ thái y tinh thần yếu ớt không kìm được kinh hãi kêu lên, nước mắt không thể kiểm soát mà trào ra.Chiêu Ninh bất đắc dĩ, đành lên tiếng an ủi: “Đừng sợ, ta không đau.”Nữ thái y cắn môi, mắt đỏ hoe: “Sao có thể không đau? Nhưng công chúa yên tâm, Lương tướng quân nhất định sẽ giết sạch đám man tộc kia để báo thù cho người!”Chiêu Ninh thoáng ngẩn ngơ, hỏi như trong mộng: “Các ngươi… không ghét bỏ ta sao?”Nữ thái y ngẩng đầu, ngạc nhiên: “Công chúa có ơn với bách tính Đại Cẩm, tự nguyện hòa thân đổi lấy ba năm thái bình, đó là đại ơn ngút trời, vì sao phải ghét bỏ?”Chiêu Ninh khựng lại, đột nhiên ôm mặt òa khóc.Tựa như muốn trút hết nỗi oán hận và bất công trong lòng, tiếng khóc ngày càng lớn.Nữ thái y bất lực, ánh mắt như cầu cứu hướng về phía ta.Ta vẫn đứng yên.Đợi đến khi tiếng khóc dần lắng xuống, ta mới bước lên, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, giọng dịu dàng nhưng kiên định: “Tiết hạnh của nữ tử, xưa nay chưa từng nằm dưới làn váy mỏng. Công chúa thông tuệ, ắt sẽ hiểu rõ đạo lý ấy. Ta biết công chúa đã chịu nhiều khổ đau, xin công chúa yên tâm, kẻ nào từng bắt nạt chúng ta, ta sẽ khiến chúng máu chảy đầu rơi!”Trong lời mang theo sát khí lạnh lẽo.Chiêu Ninh cuối cùng cũng ngừng khóc, dè dặt hỏi: “Có thể... thật sự làm được sao?”Ta thoải mái bật cười: “Có gì mà không thể?”Nữ thái y vui mừng nhảy lên, giơ nắm đấm hô to: “Lương tướng quân cố lên!”Từ biệt công chúa xong, ta lập tức chỉnh đốn quân doanh, nhân đêm tối phát động tấn công.Đây là một mắt xích đã được ta chuẩn bị từ lâu.Từ khi ký ức kiếp trước trở về, ta đã bắt đầu tính toán.Khi Phó Chinh Diễn mượn ta Ảnh vệ, ta liền dặn họ nhân cơ hội dò xét kỹ lưỡng bố trí binh lính trong thành Bình Khê.Ảnh Nhất không phụ kỳ vọng, mang về bản đồ phòng thủ của địch.Những Ảnh vệ còn lại thì ẩn mình trong thành, chờ thời cơ.Đêm nay địch vừa bắt được Phó Chinh Diễn, tưởng ta mất chủ soái liền hả hê ăn mừng, lơi lỏng phòng bị. Trong lúc ấy, Ảnh vệ trong ngoài phối hợp, mở toang cổng thành.Ta dẫn binh như vào chốn không người, càn quét sạch sẽ phòng tuyến địch.Bọn chúng tan tác như chim vỡ tổ, bỏ chạy thảm hại.Chương quân sư lập tức dẫn binh truy sát, tránh để sót hậu họa.Còn ta, khi đuổi theo Hỏa Bạt, thì bắt gặp Phó Chinh Diễn.Hắn khi ấy chẳng khác nào ta kiếp trước, áo quần rách nát, người đầy máu me, nằm dưới đất thê thảm vô cùng.Ngược sáng, hắn không nhìn rõ ai tới, chỉ run rẩy theo bản năng, muốn bò lùi lại phía sau.Trong lúc hắn trở mình, ta phát hiện hắn vẫn luôn co mông lại, vẻ mặt đau đớn, xem chừng chịu không ít hành hạ.Thế thì... ta yên tâm rồi.Ta nhìn hắn đầy hứng thú: “Phó tướng quân hứng thú thật đấy. Là nam nhân mà lại cam tâm nằm dưới thân địch nhân hưởng lạc. Chậc, không biết sau này đối diện với liệt tổ liệt tông nhà ngươi thế nào đây? Không biết bọn họ có nổi giận đến mức đội mồ sống lại, mắng ngươi một câu ‘không biết liêm sỉ’ không?”Phó Chinh Diễn có lẽ đã bị tra tấn đến thần trí mơ hồ, không nhận ra sự châm chọc trong lời ta.Ngược lại, hắn nhào đến, túm lấy ống quần ta, kích động hô lên: “Lương Đạm? Là nàng đúng không? Nàng tới cứu ta rồi đúng không?”Ta nhẫn tâm đánh tan ảo tưởng của hắn: “Thân thể ngươi đã chẳng còn trong sạch, làm nhục mặt mũi Lương gia, vì sao ta phải cứu?”Phó Chinh Diễn như thể sụp đổ trong nháy mắt, ôm đầu gào khóc: “Không! Không thể như vậy! Người nên đổi Chiêu Ninh phải là ngươi! Còn ta cứu người có công, Chiêu Ninh sẽ cảm mến ta. Sau đó ngươi chết trận, ta thu phục lòng quân, nắm giữ binh quyền, cuối cùng cưới Chiêu Ninh, đăng cơ xưng đế. Chuyện phải như vậy mới đúng! Lương Đạm, đều tại ngươi! Tại sao ngươi không dùng mạng mình đổi lấy Chiêu Ninh!”Tim ta khẽ chấn động.Thì ra, ngai vàng mới là mục tiêu cuối cùng của Phó Chinh Diễn.Hiện tại Hoàng thượng có hai con trai, một người nhu nhược vô năng, một người lúc nhỏ gặp nạn mất đi đôi chân, không thể kế vị.Năm xưa, hoàng thượng từng lỡ miệng nói, nếu mai này thật sự không có người kế vị, sẽ chọn một người trong số các phò mã làm thái tử.Chỉ có điều, hoàng tôn chỉ có thể do công chúa thân sinh.Vì lo xáo trộn triều chính, lời ấy chưa từng truyền ra ngoài.Chỉ không rõ, Phó Chinh Diễn biết được bằng cách nào.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com