“Không thiếu gì đâu.” Anh ôm chặt em, nói, “Chỉ cần có những khoảnh khắc ấy được ở bên em đều là hạnh phúc vui sướng là được.”
“Chỉ có sáu năm là ở bên nhau thôi.”
“Bốn năm còn lại kia, anh nhất định sẽ rất nhớ em.”
Người này đúng là lắm lời.
Tôi tiến lại gần, hôn nhẹ lên khóe môi anh.
Anh dùng bàn tay to nâng đầu tôi, không cho tôi chút cơ hội lùi bước, nụ hôn dịu dàng dần trở nên nồng cháy khó dứt.
Đến khi nụ hôn kết thúc.
Anh lau nhẹ nước bọt trên môi tôi, thì thầm: “Em thấy, anh bây giờ quyến rũ hơn, hay là anh trước kia quyến rũ hơn?”
“...”
Có bệnh hả, tôi chỉ muốn nói thế.
Người này đúng là tự luyến.
Về chuyện Lương Ngôn Tích xuyên không, tôi chấp nhận rất dễ dàng.
Nhưng anh dường như không tin lắm, cứ luôn hỏi: “Em thật sự chấp nhận anh bây giờ sao?”
Hỏi nhiều quá, tôi cũng thấy phiền.
Tôi rất muốn gầm vào tai anh một câu: 【Em không chấp nhận thì sao?】
Tôi chỉ thấy, anh như bây giờ, chắc chắn tốt hơn anh lúc thay lòng đổi dạ nhiều rồi.
Nếu anh mang cả tình yêu xuyên không đến, thì tôi không thể vì anh trẻ ra vài tuổi mà đòi ly hôn được chứ?
Đã đến rồi thì cứ yên tâm ở lại đi.
Dù sao Lương Ngôn Tích vẫn là chồng tôi, điều này mãi mãi không thay đổi.
Ngược lại, tôi hơi lo cho anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù sao cũng là Lương Ngôn Tích trẻ ra vài tuổi, chuyện tình cảm không làm khó được anh, nhưng công việc thì sao?
Lương Ngôn Tích dùng hành động chứng minh độ đáng tin cậy của anh vẫn như xưa.
“Từ nhỏ ba đã dẫn anh ra vào công ty, hồi đó anh học chữ là xem hợp đồng đấy.” Anh nói, “Hơn nữa, công ty còn có cả đội ngũ cố vấn, nếu anh thực sự phân vân, sẽ hỏi ý kiến họ.”
Như vậy, tôi mới yên tâm.
Cuộc sống vẫn cứ trôi đi như thường.
Lương Ngôn Tích dần dần cảm thấy anh sẽ không xuyên không trở lại nữa, như lời anh nói, anh gánh vác vai trò người chồng của tôi.
Thỉnh thoảng, tôi lại có cảm giác thực ra anh không xuyên không.
Vì hiện tại anh và anh trước kia giống nhau như đúc, mọi mặt đều vậy.
Chỉ trừ việc anh cứ thích tôi kể lại chuyện tình yêu của hai người.
Tôi bất mãn: “Có gì hay mà kể?”
Chỉ là kiểu kịch bản cũ rích “thợ săn cao cấp thường xuất hiện dưới hình dạng con mồi” thôi.
Lương Ngôn Tích đổi cách hỏi: “Vậy lúc trước anh quyến rũ em thế nào?”
Nói đến đây tôi lại có cả tá chuyện để kể.
Tôi bắt đầu đếm trên đầu ngón tay từng tội lỗi của anh.
“Có lần! Em hẹn anh đi xem bình minh, đến giờ rồi mà anh vẫn không trả lời tin nhắn, em liền đến phòng anh tìm… Anh biết lúc đó anh mở cửa cho em thế nào không?”
“Không mặc quần áo?”
“Hừ!” Lương Ngôn Tích lớn tuổi hơn vài tuổi quả nhiên đẳng cấp hơn anh bây giờ.
Tôi oán trách nói: “Lúc đó anh chỉ mặc mỗi cái áo ba lỗ trắng mỏng tang ấy! Mắt đỏ hoe, tóc rối bù, mở cửa cho em, còn cố ý khản giọng xin lỗi, nói cái gì mà rất xin lỗi, dậy muộn linh tinh…”
Nhớ lại cảnh tượng đó, tim tôi vẫn còn đập mạnh.
“Lúc đó em nào còn tâm trạng xem bình minh nữa, em chỉ nghĩ ——”
“Chỉ nghĩ gì?”
“Không nói cho anh biết.” Tôi hừ một tiếng.